Chu Lăng nhìn chằm chằm hắn: “Dấu ấn Bỉ Ngạn.”
Diệp Quân khẽ cau mày: “Đó là thứ gì?”
Chu Lăng nói: “Một loại dấu ấn đặc biệt, có hình một chiếc thuyền màu đỏ như máu.”
Diệp Quân gằn giọng nói: “Nói cách khác, đó chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta?”
Chu Lăng gật đầu: “Ừ.”
Tổ Đạo ngồi một bên đột ngột lên tiếng: “Không phải làm một cái là được rồi sao?”
Diệp Quân và Chu Lăng nhìn về phía Tổ Đạo, Tổ Đạo nhìn Diệp Quân: “Ngươi có huyết mạch đặc biệt, lấy huyết mạch đặc biệt làm một cái là có thể làm thật giả lẫn lộn rồi, dù họ có nghi ngờ thì ngươi vẫn còn có kiếm và Tiểu Tháp, có cả hai thần vật này rồi, họ sẽ không còn nghi ngờ nữa.”
Chu Lăng cũng nói: “Ta cũng muốn nói thế, bởi vì Bỉ Ngạn Giới không có thánh vật cấp bậc này, chỉ cần hai thánh vật này xuất hiện, họ không thể không tin!”
Diệp Quân gật đầu: “Đã biết, tiếp theo cứ nhìn ta biểu diễn.”
Chu Lăng nhìn Diệp Quân: “Đúng vậy, với tư cách là thánh tử Bỉ Ngạn, chắc hẳn sẽ có khí phách phi phàm từ xưa đến nay chưa từng có, bởi vậy...”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ta nhận ra thanh niên trước mặt này rất phù hợp với khí chất ấy.
Chu Lăng ngừng lại một chút, nói: “Thực lực hiện tại của ngươi ra sao?”
Diệp Quân nói: “Từ chân thánh trở xuống, không ai địch lại ta.”
Chu Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc, nói: “Vậy thì không có vấn đề gì.”
Có thực lực!
Có nhan sắc!
Có thần khí siêu phàm!
Hoàn toàn phù hợp với thân phận thánh tử Bỉ Ngạn!
Tổ Đạo nhìn Diệp Quân một chút, không nói gì. Giờ phút này y đã đoán được ý đồ của Diệp Quân, người này muốn toàn bộ vũ trụ Bỉ Ngạn đều tín ngưỡng hắn.
Nếu có thể làm được thật thì nhất định sẽ rất bùng nổ, phải biết rằng văn minh võ đạo nơi này cao hơn vũ trụ cấp mười rất nhiều lần, một khi nơi này tín ngưỡng Diệp Quân, chắc chắn đã có thể sánh ngang với con ả họ Phạn đó rồi.
Nghĩ đến đây, y lập tức cảm thấy phẫn nộ.
Vốn dĩ y mới là vô địch.
Nghiệp chướng mà!
Chu Lăng nói: “Ta vừa truyền tin về Thánh Đường Bỉ Ngạn, nói rằng thánh tử Bỉ Ngạn đã đến, chắc hẳn bây giờ họ đang đợi chúng ta.”
Diệp Quân gật đầu: “Mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.”
Chu Lăng nhìn Diệp Quân: “Được.”
Bởi vì đã rời khỏi khu vực biển Khổ Giới, do đó, bọn họ không cần ngồi xe ngựa chậm chạp này nữa, cả ba bay đi, nhưng phải mất nửa giờ mới đến được thánh đô Bỉ Ngạn.
Thánh đô Bỉ Ngạn, nơi đây là trung tâm của toàn bộ Bỉ Ngạn Giới, cũng là thế giới phồn hoa nhất của Bỉ Ngạn Giới.
Vừa mới đến thánh đô Bỉ Ngạn, một giáo đường vô cùng tráng lệ xuất hiện trước mặt ba người, giáo đường đó đứng sừng sững ở vị trí trung tâm thánh đô Bỉ Ngạn, cao chót vót, giống như những chuôi kiếm gộp lại cắm vào bầu trời, cực kỳ hùng vĩ nguy nga. Trên đỉnh giáo đường là một chiếc thuyền nhỏ đen nhánh, trên thuyền có một lá cờ, là cờ ấy đỏ như máu tung bay trong gió.
Diệp Quân nhìn chiếc thuyền nhỏ ấy: “Đó là thuyền Bỉ Ngạn sao?”
Chu Lăng đứng bên cạnh Diệp Quân nói: “Ừ.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Thánh Đường Bỉ Ngạn các ngươi có biết nguồn gốc của thuyền Bỉ Ngạn không?”
Chu Lăng lắc đầu: “Không biết nguồn gốc cụ thể, chỉ biết văn minh võ đạo ở Bỉ Ngạn Giới bắt nguồn từ thuyền Bỉ Ngạn này thôi.”
Diệp Quân nhìn về phía Tổ Đạo, Tổ Đạo xua tay lia lịa: “Ta không biết, nhưng...”
Y ngập ngừng không muốn nói.