Giờ mà có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì chính là làm rạng rỡ tổ tông.
Sau khi Ung chủ dẫn theo ông lão áo đen tiến vào bèn nhìn thoáng qua xung quanh, thấy ánh mắt tràn ngập khát vọng của những thanh niên xung quanh thì mỉm cười bảo: “Quân Đế kia thú vị ghê, ý nghĩa Quan Huyên Pháp của hắn là muốn thành lập một vũ trụ công bằng. Với những người ở tầng dưới thì quả thật là một chuyện tốt. Song, hắn lại quên mất một điều”.
Ông lão áo đen tò mò hỏi: “Điều gì?”
Ung chủ nhàn nhạt đáp: “Đó chính là trên đời này không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Từ xưa đến nay, các gia cấp trời sinh đã mâu thuẫn, vì lợi ích của mọi người khác nhau nên đương nhiên lối suy nghĩ cũng khác. Giờ hắn có thể dùng thực lực chèn ép những mâu thuẫn tiềm tàng, hoặc dùng cách khác dời nó đi. Nhưng, chúng cũng không biến mất. Trái lại, còn tích tụ ngày càng nhiều. Đến một ngày nào đó, những mâu thuẫn kia sẽ bùng nổ như núi lửa và thiêu rụi mọi thứ”.
Ông ta nói xong bèn gập Quan Huyên Pháp lại: “Theo đuổi sự công bằng tuyệt đối là đi ngược lại lòng người, mà làm thế chính là tự đâm đầu vào ngõ cụt”.
Ông lão áo đen cười: “Nếu vậy, trật tự Quan Huyên kia cũng chẳng đáng để coi trọng...”
“Không!”
Ung chủ lại bảo: “Phải coi trọng, còn phải cực kỳ chú ý đến nó”.
Ông lão áo đen hơi khó hiểu.
Ung chủ khẽ nói: “Chưa nói đến những vũ trụ khác, ví như vũ trụ này đi. Ông nói thử xem, những Đế Tộc và Tiên Tộc kia đông hay những người thường đông hơn?”
Ông lão áo đen trầm giọng đáp: “Đương nhiên là người thường đông hơn rồi...”
Ung chủ gật đầu: “Ví dụ như chỗ này đi, trước giờ các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn đã lũng đoạn toàn bộ tài nguyên, người thường muốn mạnh lên quả thật khó như lên trời. Trừ khi xuất hiện một Đại Đế, không thì sẽ chẳng thể ngăn cản họ lũng đoạn. Ông cho rằng những người thường kia không hận ư? Họ hận chứ, hận đến nghiến răng nghiến lợi luôn ấy. Song họ lại đánh không thắng, cũng chẳng dám đánh. Có điều, nếu có người đi đầu giúp họ thì sao? Nếu là ông, ông có sẵn lòng liều mạng làm chung với hắn không?”
Ông lão áo đen im lặng, kia quả thật là ai cũng sẽ nghe theo thôi!
Ung chủ lại nói tiếp: “Tên kia vừa cám dỗ những gia tộc lớn, lại dùng sức mạnh dọa họ. Sau khi đánh cho họ phục, lại lợi dụng họ thành lập trật tự giúp hắn...”
Ông ta nói xong lại nhìn thoáng qua xung quanh bảo: “Giờ hắn đã đoàn kết được tầng lớp bên dưới, ông nhìn những thanh niên quanh đây mà xem, trong mắt họ toàn là sự phấn khích và một ao ước về tương lai”.
Ông lão áo đen nói: “Ung chủ, chẳng phải ban nãy ông vừa nói đến mâu thuẫn giữa những giai cấp đó ư...”
Ung chủ cười đáp: “Mâu thuẫn kia vẫn luôn tồn tại, nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác thì ông sẽ phát hiện lại chẳng thấy chúng đâu”.
Câu đó khiến ông lão khó hiểu, quay đầu nhìn Ung Chủ bên cạnh.
Ung chủ lạnh nhạt giảng giải: “Những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông kia lũng đoạn tài nguyên nơi đây khiến người bên dưới không có hy vọng mạnh lên. Lẽ nào Cựu Thổ chúng ta lại không lũng đoạn tài nguyên vũ trụ, khiến họ không có hy vọng mạnh lên? Muốn giải quyết mâu thuẫn thì đơn giản thôi, chỉ cần làm cho họ biết còn có một cái Cựu Thổ là được. Đến lúc đó, những gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn kia sẽ hận ai? Đương nhiên là Cựu Thổ chúng ta. Song, giống như những người tầng dưới chót, họ có hận cũng có tác dụng gì? Suy cho cùng, họ lại không thắng được chúng ta. Nhưng nếu có người đến dẫn dắt và giúp họ thì sao?”
Ông lão áo đen ngây người.
Ung chủ híp mắt lại: “Kẻ này toan tính ghê thật, không ngăn cản thì chắc chắn xu thế ấy sẽ quét ngang toàn bộ vũ trụ”.
Ông ta nói xong chậm rãi nhắm mặt lại: “Tên đó chắc chắn sẽ là một kẻ địch lớn của Cựu Thổ chúng ta!”
Sau khi Diệp Quân đi tới cấm địa Cổ Hoang, hắn dựa vào trí nhớ của mình để đi đến trước một mảnh sa mạc hoang vu.
Trước mắt là một sa mạc bát ngát vô tận, bụi vàng bay tứ tung, che phủ cả đất trời.
Lúc này đang có không ít người tụ tập ở đây, tất cả mọi người đều nhìn vào nơi sâu nhất trong sa mạc.
Diệp Quân đi vào sâu trong sa mạc, đúng lúc này có một thanh niên đột nhiên nói: "Vị huynh đệ này, ngươi cứ đi thẳng vào vậy à?"
Diệp Quân quay đầu nhìn thì thấy người nói chuyện với hắn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang mặc một bộ cẩm bào, trông rất xa hoa phú quý.
Diệp Quân gật gật đầu: "Ừ".
Thanh niên cười nói: "Lần đầu tiên ngươi tới đây à?"
Diệp Quân đáp: "Đúng vậy".
Thiếu niên quay đầu nhìn vào sa mạc sâu hút, sau đó nói: "Bây giờ ngươi không thể vào đó, lúc này mà vào thì chính là chịu chết, ngươi nhìn xung quanh đi, mọi người đều đang chờ ở ngoài".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Là sao?"
Thiếu niên quay đầu quan sát Diệp Quân một chút, sau đó nói: "Huynh đài này, ngươi cũng tới đây vì kho báu của nước Thiên Lan cổ?"
Diệp Quân khẽ nhíu mày: "Nước Thiên Lan cổ?"
Vẻ mặt thiếu niên lập tức trở nên cổ quái: "Vậy... ngươi tới đây làm gì?"
Diệp Quân nói: "Chỉ tới xem thôi".
Vẻ mặt thiếu niên cứng đờ, gã lại quan sát Diệp Quân một lần nữa, sau đó nói: "Chúng ta đến là vì kho báu của nước Thiên Lan cổ, huynh đài có biết nước Thiên Lan cổ?"