Nói đến đây, hắn ta nhìn Diệp Quân và Chu Phạn: “Ta đưa hai người tới đây là vì một chuyện, ta muốn chọn một trong hai người làm người thừa kế, bởi vì thời gian của ta không còn nhiều nữa”.
Truyền thừa!
Diệp Quân cười khẽ: “Không biết tiền bối coi trọng ai trong hai chúng ta hơn?”
Người áo đen nhìn hai người: “Ai sống thì có thể lấy được truyền thừa”.
Diệp Quân chợt cau mày.
Chu Phạn nhìn người áo đen, không nói gì.
Trong điện bỗng chốc trở nên yên lặng.
Người áo đen lại nói: “Đây không phải khảo nghiệm, hai người tự chọn đi”.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Vì sao các hạ lại đối xử với chúng ta như lũ ngốc thế?”
Người áo đen nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Các hạ nói thời gian của mình không còn nhiều, nhưng ta thấy cường giả cấp bậc như các hạ có lẽ không thể nào bị một trận pháp hành hạ đến chết, vì thế nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là các hạ muốn cướp xác, sau đó nhân cơ hội này trốn thoát. Truyền thừa mà các hạ nói chẳng qua là muốn hai chúng ta tự tương tàn, để lộ quân át chủ bài của mình ra trước thôi. Đúng không?”
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, trong mắt có sự ngạc nhiên và khen ngợi.
Người áo đen cười khẽ: “Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi”.
Diệp Quân nói tiếp: “Ngươi không trực tiếp ra tay là vì ngươi đang sợ, ngươi sợ cái gì?”
Người áo đen nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.
Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối, thật ra hai chúng ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Thế này được không? Ngươi để chúng ta đi, hai bên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”
Người áo đen cười khẽ: “Được”.
Diệp Quân gật đầu: “Cáo từ”.
Nói xong hắn bế Chu Phạn ném ra ngoài đại điện, cùng lúc đó hắn duỗi tay phải ra, kiếm Thanh Huyên bay ra từ Tiểu Tháp của hắn, vững vàng nằm trên tay hắn, sau đó hắn quay lại chém ra một nhát.
Mà lúc này một sức mạnh đáng sợ ập tới.
Ầm!
Sau khi kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị hất văng ra ngoài, mà khi bay ra, Diệp Quân lại một lần nữa vung kiếm, trong nháy mắt, cấm chế xung quanh đều bị phá vỡ.
Ngay khi cấm chế bị phá vỡ, Chu Phạn ở nơi xa xòe tay, một luồng kim quang phóng thẳng xuống, bay vào cơ thể cô ta, trong nháy mắt, toàn thân cô ta xuất hiện một chiến giáp màu vàng, cô ta ấn tay phải về phía trước, kim quang bao trùm Diệp Quân, nhưng sức mạnh đó vẫn quá mạnh, khi Diệp Quân xông tới đã đâm vỡ kim quang ấy, sau đó ha người cùng bay ra xa mấy vạn trượng.
Diệp Quân vừa dừng lại, cơ thể đã nứt ra tùng tầng, máu phun ra từ miệng hắn.