Giọng nói tiếp tục: “Một câu thôi, có đưa không?”
Khâu Bạch Y im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Giọng nói ấy phát ra tiếng cười: “Đừng nghĩ đến việc giết người diệt khẩu. Ngươi biết đấy, đừng nói là ngươi, cho dù người phía trên ngươi cũng không giết được ta. Nếu Ác Đạo đó có thể thoát được, dung nhập tu vi vạn thế, có lẽ có thể giết được ta”.
Khâu Bạch Y im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Ngươi làm như thế không thấy cắn rứt lương tâm à?”
Giọng nói bảo: “Nhị điện chủ, làm người phải làm sao cho có tâm. Ngươi tới đây tìm ta, mục đích vốn đã không thuần khiết, muốn kéo ta vào chuyện này, sao ngươi không nghĩ tới chuyện ngươi có cắn rứt lương tâm hay không?”
Khâu Bạch Y nhìn hành tinh màu đỏ, không nói gì.
Giọng nói kia lại vang lên: “Ta và Diệp Quân không thù không oán, cũng không thù không oán với Ác Đạo Minh của ngươi. Ta cũng không muốn kết thù với các ngươi, nhưng hôm nay ngươi đến tìm ta, hành vi này của ngươi hơi quá đáng đấy. Vẫn là câu nói đó, nếu ngươi đưa tế đàn Phong thiền cho ta thì ta sẽ không giúp cả hai bên. Nếu ngươi không đưa thì ta chỉ có thể bán đứng ngươi, đi xin lợi ích từ phía Diệp Quân thôi”.
Khâu Bạch Y im lặng một lúc rồi bật cười: “Đúng là gừng càng già càng cay, hôm nay được cho một bài học rồi”.
Nói rồi ông ta xòe tay, tế đàn Phong Thiền trong tay bay vào trong hành tinh màu đỏ.
Khâu Bạch Y nhìn hành tinh màu đỏ rồi quay người rời đi.
Giọng nói đột nhiên vang lên: “Nhị điện chủ”.
Khâu Bạch Y dừng bước.
Giọng nói kia bảo: “Tuy biết ngươi sẽ không nghe, nhưng ta vẫn muốn khuyên một câu, người có thể diệt được Dương gia chỉ có…”
Giọng nói còn chưa dứt, Khâu Bạch Y đã biến mất ở cuối tinh không vũ trụ.
Rõ ràng là ông ta không muốn nghe.
…
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân đứng dưới cây sinh mệnh Thiên Hành, xung quanh hắn có luồng linh khí màu xanh nhạt, đây là linh khí của cây sinh mệnh Thiên Hành, năng lượng của nó vượt xa tinh thể Vĩnh Hằng.
Lúc này, Tịnh An và Nhất Niệm đi tới bên cạnh Diệp Quân, Tịnh An liếm kẹo hồ lô, ngửa đầu nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành trước mặt rồi khẽ nói: “Không biết ăn cây này thì sẽ thế nào nhỉ?”
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm lườm Tịnh An: “Tịnh An, không ngờ cô lại có suy nghĩ này, đúng là đại nghịch bất đạo”.
Tịnh An cười hì hì: “Ta chỉ nói vậy thôi mà”.
Diệp Quân hỏi: “Nhị điện chủ có động tĩnh gì không?”
Tịnh An trầm giọng đáp: “Vừa nhận được tin ông ta đến Tuế Nguyệt Mỹ Nhân Giới, khi chúng ta tới nơi thì ông ta đã không còn ở đấy nữa”.
Nhất Niệm nói: “Ông ta đang tìm người giúp đỡ”.
Tịnh An gật đầu: “Đúng thế”.
Nói xong cô ta nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Ám U”.
Một hư ảnh xuất hiện sau lưng Diệp Quân, chính là Ám U.
Lần này ngoài Tần Phong ra, Ám U cũng tới đây.
Diệp Quân nói: “Liên lạc với mẹ ta”.
Ám U cung kính hành lễ: “Tuân lệnh”.
Nói xong ông ta lặng lẽ lui đi.
…
Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi hệ Ngân Hà thì tới một dãy núi rộng lớn, núi non trùng điệp, không nhìn thấy điểm tận cùng.
Khâu Bạch Y tiến lên một bước, chỉ một bước ông ta đã lên tới đỉnh một ngọn núi. Trên đỉnh núi chỉ có một túp lều tranh, trước lều có một vườn rau, trong vườn rau có một hòa thượng mặc áo cà sa thô đang nhổ cỏ.
Khâu Bạch Y tới trước vườn rau, hơi cúi đầu hành lễ: “Quy Vô đại sư, đã lâu không gặp”.
Hòa thượng dừng nhổ cỏ, quay đầu nhìn Khâu Bạch Y, thấp giọng thở dài: “Nhị điện chủ, vùng đất yên tĩnh nhỏ này của ta không gánh nổi nhân quả của ông đâu”.
Nhị điện chủ xòe tay ra, một cuốn sách cổ ố vàng xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
Nhìn thấy cuốn sách cổ ố vàng này, trong mắt hòa thượng hiện lên gợn sóng, tay ông ta vô thức siết chặt.
Gió bất chợt nổi lên.