Người đàn ông áo gấm nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn cười nói: “Có lẽ Nhị ca và Tứ ca của ta biết ngươi đến, nhưng hai người họ rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng tới đối đầu với ngươi, cho nên sẽ dùng chút thủ đoạn, để người khác đến thăm dò ngươi cho họ. Như thế họ có thể kiểm tra thực lực của ngươi, lại có thể đứng ngoài sự việc, càng có thể lôi kéo được một thế lực, có thể nói là một lần tấn công được mấy mục tiêu”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc sẽ không có người ngu ngốc làm lá chắn cho người khác thật nhỉ?”
Giọng của họ không nhỏ nên người đàn ông áo gấm nghe rất rõ.
Nhìn thấy hai người kẻ xướng người họa, sắc mặt người đàn ông áo gấm trở nên hơi khó coi, gã bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt Chu Phạn và Diệp Quân, gã nhìn Chu Phạn nói: “Phạn cô nương, dĩ nhiên ta hiểu ý của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, hôm nay ta đến đây cũng không có ý định trở thành lá chắn cho họ, ta chỉ muốn nói với cô biết, ta thích cô, nếu cô đồng ý ở bên ta thì cô yên tâm, ta sẽ bảo nhà họ Vương ta cố gắng bảo vệ cô”.
Chu Phạn mỉm cười nói: “Ta xin nhận ý tốt của Vương Vũ công tử”.
Người đàn ông áo gấm do dự một lúc, sau đó nói: “Cô thế này là đồng ý hay không?”
Diệp Quân: “…”
Chu Phạn nói: “Không đồng ý”.
Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, gã quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Là vì hắn ư?”
Chu Phạn mỉm cười: “Vương công tử, ngươi tự ý chạy đến đây nhỉ?”
Người đàn ông áo gấm gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn thấp giọng thở dài: “Ngươi về đi, nếu không cả gia tộc ngươi sẽ bị ngươi hại chết đấy”.
Người đàn ông áo gấm: “…”
Chu Phạn không nói gì nữa, quay đầu sang nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, dẫn Chu Phạn rời khỏi đó.
Người đàn ông áo gấm đó còn muốn nói gì nữa, lúc này một ông lão bỗng đáp xuống trước mặt gã, ông ta bước đến tát gã một cái.
Bốp!
Người đàn ông áo gấm bị văng ra xa, cuối cùng đập cả người xuống đất.
Người đàn ông áo gấm: “?”
Ông lão nhìn Chu Phạn, hơi cúi người: “Cửu điện hạ, ta không dạy dỗ con trai tử tế, gây thêm phiền phức cho người”.
Chu Phạn mỉm cười: “Không sao”.
Ông lão lại hành lễ, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó quay người đi tới trước mặt người đàn ông áo gấm. Người đàn ông áo gấm vừa định nói gì đó, ông lão lại tát gã một bạt tai, tức giận mắng: “Thật mất mặt, đây là điều ngươi có thể làm đấy à? Ông đây thông minh như vậy sao lại sinh ra một đứa thiếu thông minh như ngươi chứ, ông đây nghi ngờ không biết ngươi có phải là người của nhà họ Vương bên cạnh hay không…”