Chủ nhân bút Đại Đạo giận dữ chỉ vào hư ảnh: “Con mẹ nó! Ông ngạo mạn cái gì? Hả?”
Hư ảnh mỉa mai nói: “Vô năng sủa loạn.”
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận tới mức một quyền đánh mạnh về phía hư ảnh, nhưng sức mạnh của ông ta còn chưa tới gần hư ảnh đã biến mất không còn dấu vết.
Thấy cảnh này, chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.
Hư ảnh mỉa mai nói: “Phế vật!”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, bởi vì hắn phát hiện có điểm gì đó không đúng, phật ấn mà người đàn ông áo đen ở cách đó không xa ngồi lên đang dần trở lên ảm đạm.
Tên này sắp thoát ra ngoài rồi.
Tay phải Diệp Quân nắm chặt ý kiếm, đang định ra tay thì luồng “hư ảnh” đột nhiên cười lớn, tiếng cười như sấm rền.
Lúc này sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo trở lên vô cùng khó coi.
Trong cơ thể người đàn ông áo đen đang ngồi xếp bằng đột nhiên tràn ra một luồng khí tức cực kỳ khủng bố, chỉ là một luồng khí tức mà lại khiến cho Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo hít thở không thông!
Bây giờ hai người đã trực tiếp bị trấn áp!
Sắc mặt của Diệp Quân nghiêm túc, luồng khí tức này… đừng nói là trạng thái hiện giờ của hắn, cho dù là trạng thái đỉnh cao của hắn cũng đánh không lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo chợt lui về phía sau.
Muốn chạy!
Nhưng một giây sau, một luồng khí tức trực tiếp khóa chặt ông ta lại.
Hư ảnh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: “Bây giờ muốn trốn sao? Cái đồ đầu heo này, ông nghĩ thế nào vậy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Khí tức của người đàn ông áo đen càng lúc càng mạnh, phong ấn sắp bị phá vỡ.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Gọi người, nhanh lên.”
Diệp Quân cau mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Nhanh gọi người tới, cậu gọi thì không tính là cậu thua, nhanh lên.”
Diệp Quân lắc đầu: “Không.”
Chủ nhân bút Đại Đạo có phần sốt ruột: “Con mẹ nó, ta đã nói là không tính là cậu thua, tên này sắp phá phong ấn rồi, một khi phong ấn bị phá bỏ, chúng ta đều phải chết…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đen ở phía xa xa: “Không gọi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, cậu gọi người lần này không tính cậu thua… Cậu nghe không hiểu ý của ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Xa xa, cơ thể của người đàn ông áo đen đột nhiên cử động.
Trái tim của chủ nhân bút Đại Đạo đập mạnh, ông ta lại nhìn Diệp Quân một lần nữa, vội nói: “Đại ca, đã là lúc nào rồi? Cậu đừng giận dỗi nữa, mau, mau gọi ông nội cậu, cô cô cậu hay cha cậu cũng được, gọi bừa một người đi, mau lên, con mẹ nó!”
Diệp Quân quan sát người đàn ông áo đen ở phía xa xa: “Ta phải dựa vào chính mình.”
“Đệt!”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ: “Cậu bị bệnh…