Trong điện, mọi người càng nghĩ càng hưng phấn, cảm thấy đây là thời khắc để Đế tộc vươn mình.
Lúc này, Đế Minh đột nhiên lên tiếng: "Ta cảm thấy Cửu trưởng lão nói rất đúng, hơn nữa cho dù Diệp Quân là Đại Đế, cũng đã tiếp nhận sự thần phục của Đế tộc, thế nhưng Đế tộc ta sao có thể giao toàn bộ sinh tử của tộc vào tay người khác được? Còn không bằng liều mình trỗi dậy, tự bản thân trở thành Đế!"
Các trưởng lão còn lại cũng đua nhau gật đầu, biểu thị đồng ý!
Người khác làm, không bằng tự mình làm!
Có ai không biết đạo lý này?
Diệp Quân bây giờ đã không còn là Đại Đế, trên người không chỉ có vận mệnh Đại Đế mà còn có đế binh thuyền Bỉ Ngạn, chuyện này đối với Đế tộc mà nói, quả thật là một cơ hội tuyệt thế nghìn năm có một.
Giết Diệp Quân, không chỉ có thể đoạt được đế binh, mà còn có thể lấy được vận mệnh Đại Đế, có nó thì Đế tộc sẽ có cơ hội rất lớn tái xuất một vị Đại Đế mới.
"Làm đi!"
Lúc này, Cửu trưởng lão siết chặt hai tay lại, hai mắt đỏ quạch như máu, toàn thân như vừa được chơi thuốc phiện mà hưng phấn bừng bừng: "Ngàn năm xưa cổ chỉ như một ánh đèn chợt tắt, chớp mắt là qua, hôm nay nếu Đế tộc không nắm lấy thời cơ này, tương lai chắc hẳn sẽ dậm chân hối tiếc, hối hận xanh ruột!"
Tộc trưởng đương nhiệm Đế Minh lúc này cũng đã đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh: "Tục ngữ có câu, thời cơ đến thì không được chần chừ, gặp chuyện mà sợ thì tất thành tai họa, thời cơ nghìn năm có một như vậy, Đế tộc tuyệt đối không thể bỏ qua".
Cửu trưởng lão lập tức vung hai tay, hai mắt đỏ ửng: "Lão tộc trưởng, thời cơ tốt như vậy mà không nắm lấy, tức là đại tội, làm đi! Chúng ta làm đi!"
Các trưởng lão còn lại cũng hưng phấn không thôi, máu nóng sôi trào toàn thân.
Như thể Đại Đế đang ở trước mắt!
"Vì sao vào thời khắc mấu chốt Phạn Chiêu Đế lại không ra tay?"
Đúng lúc này, Đế Lăng vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Nghe thế, tất cả mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn về phía Đế Lăng.
Đế Lăng nhìn một lượt mọi người ở đây: "Nếu Đại Đế dễ làm như vậy, tại sao đã rất nhiều năm trôi qua mà vẫn không có thêm một vị Đại Đế nào xuất thế? Tương lai các vị vạch ra, các vị nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Sắc mặt mọi người bắt đầu trở nên khó coi.
Bọn họ có chắc là mình sẽ thành Đế không?
Tất nhiên là không...
Đế Lăng tiếp tục nói: "Ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình, mọi người nghe thử. Thứ nhất, đại chiến giữa Diệp Quân và Phạn Chiêu Đế hôm đó, vốn dĩ Phạn Chiêu Đế đã có thể chiến thắng, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại đột nhiên ngừng tay, để mặc Diệp Quân tấn công, cướp lấy tất cả sức mạnh của cô ta, việc này cực kỳ không bình thường. Thứ hai, sau khi Diệp Quân tiêu tán đạo pháp, những Chân Thánh từng chết trận của nền văn minh Bỉ Ngạn đua nhau tái sinh... Nếu chỉ là cơ thể chết đi, linh hồn tan vỡ thì Đại Đế vẫn có khả năng tái sinh, nhưng những cường giả đó đã hồn phi phách tán, đã hoàn toàn bị xóa sổ khỏi đất trời... Ta chưa từng nghe nói Đại Đế có khả năng phục sinh mạnh mẽ đến như vậy".
Đế Lăng tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu tất cả mọi người, trong nháy mắt, mọi người đều bắt đầu tỉnh táo lại.
Đế Minh trầm giọng nói: "Ý của cha là sau lưng Diệp Quân còn có người khác?"
Đế Lăng không trả lời, mà chỉ hỏi ngược lại: "Thiên tài yêu nghiệt cỡ này, đừng nói là vũ trụ Đế Giả, cho dù đưa mắt nhìn khắp Thập Hoang thì cũng là sự tồn tại cao cấp nhất, thậm chí không hề thua Đế tộc chúng ta..."
Nói đến đây, trong mắt ông ta ánh lên một tia phức tạp: "Người như thế không phải là kẻ tầm thường, thế lực gia tộc bình thường cùng tuyệt đối không bồi dưỡng ra được một người như thế, ta vẫn luôn cảm giác lần này Đế tộc rơi vào kết cục gì cũng đều đã bị người khác tính toán được rồi".
Nghe vậy, mọi người đều cả kinh.
Đế Minh do dự một lúc rồi nói: "Cha, không đến mức đó chứ? Đế tộc ta tốt xấu gì cũng là gia tộc Đại Đế, trừ khi là Đại Đế ra thì cho dù là những lão quái vật của Thập Hoang kia cũng không thể im hơi lặng tiếng tính toán chúng ta".
Đế Lăng khẽ lắc đầu: "Người thường chỉ có thể đứng dưới đất nhìn lên trời, ngôi sao lớn đến đâu cũng khó mà tưởng tượng được. Đế tộc chúng ta tuy rằng từng có Đại Đế, nhưng không có nghĩa chúng ta đã từng đứng được trên đỉnh cao nhất của toàn bộ vũ trụ. Vũ trụ mênh mông này có nhiều thứ chúng ta vẫn chưa biết lắm, với chúng ta mà nói, Đại Đế đã là tượng trưng cho sức mạnh cuối cùng, là đỉnh núi vời vợi, nhưng lỡ như vẫn còn một ngọn núi cao hơn thì sao?"
Nói đến đây, ông ta bỗng thấy hơi xúc động.