Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người lại tiếp tục lùi nhanh ra sau!
Diệp Quân cũng liên tiếp lùi ra sau, cách xa Tiểu Bạch!
Mẹ nó!
Sắp bị thứ này lấy mạng luôn rồi!
Nhìn thấy mọi người lùi ra sau, Tiểu Bạch sửng sốt, cuối cùng nó nhìn về phía Diệp Quân, sau đó nở nụ cười ngây thơ vô hại, vô cùng đáng yêu.
Diệp Quân trầm mặc.
Tên này không được bình thường!
Cùng lúc này, phía xa đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn, ngay sau đó, một khoảng thời không bị hủy diệt.
Mọi người vội vàng nhìn qua, cách đó không xa, Nhị Nha đang tung một cú đấm khiến một Thần Đế nát bươm!
Chưa tới vài phút ngắn ngủi đã có rất nhiều Thần Đế rơi xuống.
Là rơi xuống thật sự chứ không chỉ có phân thân rơi xuống! Nếu không phải mấy Thần Đế phía sau thông minh, không tiếp tục đối kháng mà liên tiếp tránh né thì cả đám Thần Đế e rằng đã rơi xuống hết toàn bộ.
Ở trước mặt ba người này, Thần Đế rõ ràng chỉ như một lũ vô dụng!
An Vương vốn đang định ra tay nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên cau mày lại, bà ta không ngờ ở trước mặt ba người này, những Thần Đế kia lại dễ dàng bị đánh hạ tới thế!
Nếu cứ tiếp tục thì tất cả Thần Đế đều sẽ bị giết sạch!
Thế nhưng bà ta lại không muốn từ bỏ, bởi vì trực giác mách bảo bà ta nếu như hôm nay không giết được Diệp Quân thì tương lai người này nhất định sẽ mang tới rắc rối rất lớn cho Chân thế giới.
Nghĩ tới đây, An Vương lại nhìn về phía Diệp Quân, dấy lên ý định giết người: “Tại sao đám thần Hoàng Hôn vẫn chưa tới?”
Chỉ có đội quân đó mới có thể đối kháng được với ba người Võ Thần!
Lúc này, một ông lão mặc áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, ông lão mặc áo đen trầm giọng nói: “An Vương, phải rút lui thôi!”
Nghe vậy, An Vương nổi giận đùng đùng: “Ý gì?”
Ông lão mặc áo đen trầm giọng nói: “Kéo dài quá lâu rồi! Người của thế giới Hư Chân chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa, còn không đi mau thì những Đại Kiếm Đế của thế giới Hư Chân sẽ giết trở về! Tới lúc đó, tất cả thần linh ở vũ trụ này của chúng ta đều phải chết”.
An Vương siết chặt hai bàn tay, trầm mặc không nói.
Ông lão mặc áo đen tiếp tục nói: “Chúng ta thất bại trong hành động chém đầu lần này rồi!”
An Vương vẫn không lên tiếng, bà ta chăm chăm nhìn Diệp Quân phía xa: “Người bên trên đã biết tới sự tồn tại của người này chưa?”
Ông lão mặc áo đen gật đầu: “Biết rồi!”
An Vương híp hai mắt lại: “Vậy bọn họ không dồn hết toàn lực để giết hắn sao?”
Ông lão mặc áo đen muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mặt An Vương không chút biểu cảm: “Nói!”
Ông lão mặc áo đen trầm giọng nói: “An Vương, bọn họ vẫn còn người!”
An Vương nhìn về phía ông lão mặc áo đen: “Vẫn còn người ư?”
Ông lão mặc áo đen gật đầu, sắc mặt vô cùng khó coi: “Một vị kiếm tu tuyệt thế, dựa vào chính sức mình ngăn chặn được ba mươi sáu thần Hoàng Hôn Vệ của chúng ta, hơn nữa còn giết được vài người...”