Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri nhìn chằm chằm màn sáng kia không chớp mắt.
Đương nhiên họ cũng rất tò mò với nền văn minh trước đây này. Dần dần, hình ảnh trong màn sáng ngày càng rõ ràng hơn, sau đó, một cửa đá cổ xưa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cửa đá cao đến vạn trượng, đứng sừng sững trong đất trời, vô cùng hùng vĩ.
Vào lúc tầm nhìn di chuyển vào trong cửa đá, một giọng nói chợt truyền ra từ bên trong: “Ai đang thăm dò nền văn minh Quy Giả của ta đấy?”
Giọng nói vừa dứt, một uy áp đáng sợ thoáng chốc bao phủ lại vũ trụ tinh không xung quanh, mà trước uy áp này, sắc mặt của Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri thay đổi dữ dội, hai cô gái không hẹn mà cùng muốn quỳ xuống, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong đầu họ.
Không thể phản kháng!
Hai người vô cùng sợ hãi.
Đây là tồn tại đáng sợ gì vậy?
Phải biết rằng Lâu Đắc Nguyệt là cao thủ tám phần thần tính, nhưng đối diện uy áp này, cô ấy còn không có khả năng phản kháng, hơn nữa đối phương hoàn toàn không cùng một thời đại với họ.
Chẳng lẽ thật sự là cao thủ mười phần thần tính?
Lâu Đắc Nguyệt cảm thấy cơ thể tê dại.
Lúc này, người đàn ông áo xanh ở bên cạnh đột nhiên vung tay áo, uy áp bí ẩn kia lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri như trút được gánh nặng, cơ thể thả lỏng.
Hai cô gái nhìn người đàn ông áo xanh ở cách đó không xa với vẻ khó tin, trong lòng càng khiếp sợ hơn.
“Ơ?”
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc chợt vang lên từ trong cửa đá: “Các hạ là?”
Người đàn ông áo xanh thản nhiên nhìn về phía cửa đá, cười nói: “Vãn bối của ta chỉ thấy tò mò với nền văn minh này của các ông mà thôi, không hề có ác ý”.
Sau một hồi yên tĩnh, người kia nói: “Không ngờ đời sau vẫn còn cao thủ tuyệt thế như các hạ… Đúng là khiến người ta khó tin”.
Người đàn ông áo xanh cười to: “Cũng may là ông không yếu lắm”.
Lâu Đắc Nguyệt: “…”
Bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Không biết các hạ có gì muốn nói?”
Người đàn ông áo xanh cười khẽ, sau đó nói: “Hay là đánh một trận trước đi?”
Người kia nói: “Ta không phải đối thủ của các hạ”.
Người đàn ông áo xanh bĩu môi bất đắc dĩ, vốn định thể hiện tài năng mà.
Người đàn ông áo xanh quay đầu nhìn về phía Tần Quan: “Con nói chuyện với ông ta đi”.
Tần Quan gật đầu, sau đó nhìn về phía màn sáng kia: “Ta muốn tìm hiểu nền văn minh của các ông, nếu được thì chúng ta có thể tiến hành trao đổi nền văn mình, không biết các hạ thấy sao”.
Người kia im lặng.