Nhìn đám cường giả đang lao về phía mình kia, hai mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại. Giờ khắc này, tâm hắn tĩnh lặng như nước.
Tĩnh tâm!
Ngưng thần!
Ngoại vật hết thảy đều không thể quấy nhiễu.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm nhận được hắn và kiếm Thanh Huyên ở trong tay.
Đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng kiếm vang vọng từ trong trời đất. Tiếp theo đó, một đạo kiếm quang màu đỏ tươi bay lên từ trong mặt đất với thế như sấm sét, chém mạnh vào đám cường giả Thái Huyền U đang lao đến ở phía trước.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Khi Diệp Quân thi triển một kiếm này, cho dù là kiếm thế hay là kiếm ý của hắn đều lập tức dâng trào. Uy áp kiếm thế khủng bố mà nó tỏa ra đó, không hề yếu hơn uy áp khí thế của mấy trăm nghìn cường giả tỏa ra.
Thái Huyền U xông lên ở phía trước khi nhìn thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi biến sắc. Tay trái ông ta mở ra, khẽ ấn về phía trước. Trong lòng bàn tay, một chiếc khiên tròn màu vàng sẫm bay ra ngoài, trong chốc lát trở nên dài rộng ra hàng vài trăm trượng, giống như một bức tường sắt che chắn trước mặt ông ta.
Khiên Thái Huyền!
Một trong hai đại thần khí tối cao của tộc Thái Huyền, được tộc Thái Huyền dùng kim tinh đặc biệt trong vũ trụ thần bí và sức mạnh đại đạo mà rèn thành. Năng lực phòng ngự có thể nói là nghịch thiên, thậm chí có thể ngăn được vài lần đại đạo kiếp mà Tổ Đạo giáng xuống. Nó chính là một trong những bảo vật trấn tộc của tộc Thái Huyền!
Bức tường khiên đó được khiên Thái Huyền biến hóa thành. Nó chặn ở đó, cho người ta có cảm giác vô cùng kiên cố, không gì có thể phá vỡ nổi.
Tuy nhiên, vào lúc một kiếm của Diệp Quân chém tới, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”, bức tường khiên đó lập tức vỡ tan.
Thái Huyền U lập tức biến sắc. Ngay sau đó, ông ta bị một kiếm này của Diệp Quân chém bay ra ngoài, nhưng Diệp Quân cũng lập tức bị vô số sức mạnh áp đảo. Trong nháy mắt, hắn nặng nề bay ngược ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào bức tường màn sáng đó, cả bức tường màn sáng rung chuyển dữ dội.
Sau khi Diệp Quân rơi xuống, một bàn tay đột nhiên đỡ lấy hắn.
Chính là Tam tỷ!
Sau khi Diệp Quân ổn định lại thân hình, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Nếu đám cường giả kia xông lên từng người một, thì không ai là đối thủ của hắn. Nhưng đối phương lại liên thủ lại với nhau, sức mạnh bộc phát ra vượt xa những gì mà hắn có thể chống lại được.
Càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn!
Chính vào lúc này, vô số sức mạnh ùn ùn kéo đến, đánh vào bức tường màn sáng.
Ầm ầm...
Màn sáng phù văn lập tức tan biến bằng tốc độ mà mắt thường vẫn có thể nhìn thấy. Mà lúc này sắc mặt của Tam tỷ cũng ngày càng trở lên tái nhợt.
Nhiều cường giả bao vây tấn công như vậy, cô ta cũng có phần không chịu nổi.
Diệp Quân lau máu tươi ở khóe miệng, định ra tay thêm lần nữa thì lại bị Tam tỷ giữ lại.
Tam tỷ khẽ lắc đầu: “Đệ đứng yên đấy.”
Lực chiến đấu của Diệp Quân khiến cô ta rất bất ngờ, phải nói là vô cùng bất ngờ. Nhưng cô ta biết rất rõ rằng Diệp Quân không thể lấy sức mạnh của một mình hắn để chống lại mấy trăm nghìn tên cường giả hàng đầu này.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tam tỷ, bức tường này không thể chống đỡ được lâu.”
Tam tỷ khẽ gật đầu, cô ta nhìn thoáng qua bên trong Thiên Mộ Giới. Bên trong Thiên Mộ Giới vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Cô ta trầm ngâm chốc lát rồi quay đầu nhìn đám cường giả đang điên cuồng tấn công vào bức tường màn sáng ở phía chân trời, cô ta từ từ giơ tay phải lên, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy lên từ trong lòng bàn tay cô ta.
Khi ngọn lửa này xuất hiện, Diệp Quân lập tức cảm nhận được một cảm giác nóng rát khủng khiếp, cơ thể dường như sắp tan chảy.
Mà khi Tam tỷ lấy ra ngọn lửa này, cơ thể lại dần trở nên hư ảo.
Diệp Quân hơi bất an: “Tam tỷ?”
Tam tỷ khẽ cười nói: “Không sao, đây là ngọn lửa mà Đại ca đưa cho ta, ta cũng không biết nó gọi là gì. Ta phải mất rất nhiều thời gian nó mới chịu khuất phục, bây giờ vẫn còn hơi khó chịu.”
Diệp Quân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tam tỷ lại đột nhiên mở miệng: “Lên.”
Ầm!