Cũng nhờ thời gian vừa qua mà khả năng chịu đòn của hắn tăng lên rõ rệt, đã có thể ăn vài cú đấm của Nhị Nha mà không phải bò lê bò lết, nhưng một phần cũng là do cô bé không sử dụng toàn bộ sức mạnh.
Đáng nói nhất là thông qua những lần giao chiến, thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của hắn đã tăng lên tới bảy mươi nhát chém!
Bây giờ chỉ cần hắn vung kiếm thì Đại Đế thông thường cũng phải rụng.
Đúng lúc này, Ám U xuất hiện cách đó không xa, cung kính hành lễ với Diệp Quân: “Thiếu chủ, người Vĩnh Sinh giới đã đến”.
Vĩnh Sinh giới?
Diệp Quân nhíu mày hỏi: “Đến làm gì?"
Ám U: “Khuyên hàng”.
Diệp Quân ngẩn ra trước khi cười: “Đi thôi”.
Cả hai cùng biến mất.
Nhị Nha nhìn về phương xa, gọi: “Bạch, chúng ta đi theo!"
Rồi cùng Tiểu Bạch biến mất.
Tại chiến trường Hư Chân, Cổ Đế chắp tay sau lưng, im lặng quan sát Thần Điện bên dưới.
Diệp Quân bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Ông ta nói ngay: “Đầu hàng hoặc chết, chọn một đi”.
Hắn nhăn nhở: “So tài không?"
Cổ Đế nhíu mày, đang định ra tay thì sực nhớ gì đó mà lắc đầu: “Ra chiêu với ngươi chẳng có nghĩa lý gì”.
Thắng không được gì, thua còn mất mặt.
Thấy ông ta không chịu so tài, Diệp Quân không khỏi thất vọng. Sức mạnh của hắn đã tăng tiến rất nhiều, đang muốn tìm người thử một phen, nào ngờ đối phương không chịu.
Cổ Đế lên tiếng trước khi hắn kịp cất lời: “Vũ trụ Quan Huyên nếu không chịu hàng, ba ngày sau ắt không còn trên đời”.
Nói xong thì biến thành một tia sáng đen mất hút ở nơi xa.
Ba ngày ư?
Diệp Quân nhíu mày thật chặt, thầm nghĩ: Vì sao Vĩnh Sinh Đại Đế lại muốn trì hoãn đến ba ngày sau?
Nạp Lan Ca xuất hiện cạnh hắn, nhìn về nơi xa, hỏi: “Huynh thấy thế nào?"
Diệp Quân: “Họ đang kéo dài thời gian”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Chúng ta đến Loạn Tinh Giới thôi”.
Diệp Quân ngạc nhiên.
Nạp Lan Ca nghiêm túc nói: “Không thể để cuộc chiến xảy ra ở chiến trường Hư Chân”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn vào sâu trong không trung, nơi một người phụ nữ đang đứng.
An Nam Tịnh.
Hắn lắc mình xuất hiện cạnh bà ấy: “Tiền bối thấy thế nào?"
An Nam Tịnh: “Đến Loạn Tinh Giới”.
Diệp Quân cười: “Vâng”.
An Nam Tịnh lại gọi: “Niệm Niệm cô nương”.
U u u!