Trên đời này còn có thiên tài như vậy ư?
Múa cây xong, cô gái thu cành cây lại, nhìn Diệp Quân không lên tiếng, nhưng Diệp Quân hiểu cô ấy đang muốn hỏi hắn thấy mình học thế nào.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đây là lần đầu tiên cô dùng kiếm?”
Cô gái gật đầu.
Trong lòng Diệp Quân kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì: “Tạm được, sau này cô đi theo ta tu kiếm đi!”
Cô gái hờ hững nhìn hắn: “Không”.
Diệp Quân: “…”
Cô gái đột nhiên quay người đi tới trước mặt Diệp Quân, chỉ vào đống cành cây trước mặt hắn: “Trốn đi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Cô gái đáp: “Không được để họ phát hiện”.
Diệp Quân hỏi: “Họ là ai?”
Cô gái trả lời: “Tộc nhân của ta”.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Vì sao không thể để tộc nhân của cô phát hiện?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi không trốn thì ta đánh ngươi bất tỉnh”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm: “Sao cô lại như thế? Cô…”
Thấy cô gái nắm tay lại định làm thật, Diệp Quân vội bảo: “Được được, ta trốn…”
Bây giờ hắn yếu vô cùng, thật sự không đánh lại được cô ấy.
Diệp Quân hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhặt cành cây có lá xung quanh lên che người mình, thấy Diệp Quân hơi qua loa lấy lệ, cô gái trừng mắt nhìn hắn nhưng không đánh hắn mà chủ động nhặt cành cây lên che cho hắn, chỉ chừa ra một cái đầu.
Thấy Diệp Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô gái vỗ đầu hắn: “Vì tốt cho ngươi thôi”.
Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Quân không nói nên lời, bây giờ hắn chỉ có thể ngắm nhìn trời sao.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng thầm hỏi: “Này này, ngươi có ở đây không?”
Trực giác mách bảo hắn trong cơ thể hắn có thứ gì đó, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì hắn không nhớ ra được.
Nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn có thứ gì đó.
Thấy không có tiếng đáp lại, Diệp Quân cau mày, lại gọi: “Ngươi có ở đây không? Có thì trả lời ta một tiếng đi!”
Vẫn không có phản hồi.
Diệp Quân hơi thắc mắc, chẳng lẽ cũng bị thương ư?
Không suy nghĩ quá nhiều, hắn lập tức dừng lại, bởi vì bây giờ chỉ cần hắn cố nghĩ lại thì đầu sẽ cực kỳ đau.
Nhìn bầu trời sao, Diệp Quân thở dài một hơi, thế này là sao chứ?
Không lâu sau, hắn từ từ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm buông xuống.
Ở nơi nào đó.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang lặng lẽ đi về phía xa, trước mặt cô ấy có một cây cổ thụ, cây cao chọc trời như một chiếc ô khổng lồ, chắn hết mọi thứ, trên cành cây có những quả màu tím đậm, nhưng rất ít.
Phía sau cô gái buộc tóc đuôi ngựa còn có ba người đi theo, một nam hai nữ, trong số hai cô gái thì có một người mặc váy dài đỏ rực, cực kỳ quyến rũ, người còn lại mặc váy dài màu xanh nhạt, tao nhã nhẹ nhàng.
Người đàn ông thì mặc áo bào đen đơn giản, đi ở cuối cùng, hắn thận trọng nhìn xung quanh với vẻ mặt rất gian.
Lúc này cô gái mặc váy dài màu đỏ kéo tay áo cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khẽ nói: “Đại tỷ!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa dừng lại, quay đầu nhìn cô gái mặc váy đỏ: “Sao thế?”