Đúng lúc này, phía xa vang lên một giọng nói hơi quen thuộc: "Quân coi thần như tay chân, thần coi quân như tim gan; quân coi thần như khuyển mã, thần coi quân như người dưng; quân coi thần như đất dưỡng, thần coi quân như kẻ địch".
Diệp Quân nghe tiếng nhìn sang, thì thấy ngay chính giữa trên quảng trường phía xa, có một nghìn học sinh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất nghe giảng.
Mà trước mặt một nghìn người này là một người đàn ông mặc nho bào, trong tay cầm quyển sách cổ, đang chậm rãi bước qua lại.
Chính là Cố Trần!
Diệp Quân hơi kinh ngạc.
Mục Khoản mỉm cười nói: "Gã tiến bộ cực kỳ nhanh, chưa đến một trăm năm mươi năm đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh, hiện tại không chỉ là thành viên của đoàn trưởng lão chúng ta, mà còn là giảng viên đứng đầu của Văn Viện, phụ trách tất cả khóa văn của học viên".
Diệp Quân bỗng nở nụ cười.
Mục Khoản nói: "Đến gặp không?"
Diệp Quân chỉ lắc đầu: "Sau này có cơ hội khác đi, chuyện của thư viện còn cần cô tốn nhiều công sức lắm".
Mục Khoản gật đầu: "Được".
Thấy Diệp Quân sắp rời đi, cô ta muốn nói rồi lại thôi.
Mà lúc này, Diệp Quân đã biến mất chẳng thấy đâu.
Mục Khoản trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng thở dài.
Phía xa xa, Cố Trần khép sách trong tay lại, một người đàn ông đột nhiên đến bên cạnh Cố Trần, Cố Trần cười nói: "Vân Chấn, ngươi gấp gáp gì đấy?"
Người đàn ông tên Vân Chấn hưng phấn nói: "Ta vừa mới thấy viện trưởng".
Viện trưởng??
Cố Trần sửng sốt.
Mà phía không xa, các học sinh đều đua nhau đứng lên.
"Viện trưởng đâu?"
"Người đâu?"
"Vân Chấn, ngươi không đùa chúng ta đấy chứ?"
Thấy mọi người mồm năm miệng mười, Vân Chống cười mỉa, nói: "Vừa nãy ta thấy hắn đang đứng nói chuyện với trưởng lão Mục Khoản, không dám qua quấy rồi, bây giờ hình như đã đi rồi".
Mọi người: "..."
Cố Trần nhìn về phía đại điện, khẽ mỉm cười: "Giải tán đi!"
Thấy Cố Trần lên tiếng, mọi người nhanh chóng quay lại thi lễ với gã, sau đó ngay ngắn xếp hàng rồi tản đi.
Sau khi mọi người rời đi, Vân Chấn khẽ thở dài: "Viện trưởng hiếm lắm mới đến một lần, nhưng lại rời đi tiếp rồi".
Cố Trần mỉm cười nói: "Hắn có quá nhiều chuyện cần làm".
Vân Chấn do dự một lát rồi nói: "Cố huynh, nghe nói trước đây huynh hay cược đập trứng lắm đúng không?"
Cố Trần không cười nữa, nghiêm túc nói: "Nói hưu nói vượn!"
Nói xong, gã phất tay áo rời đi.
Bên ngoài Tiểu Tháp.
Diệp Quân tìm một Thư Các rồi vào đó đọc sách, hắn phải cố gắng tìm hiểu về ba nền văn minh của Cựu Thổ này, nhất là nền văn minh Toại Minh.
Qua mấy ngày, hắn đã đọc hết tất cả sách trong Thư Các này, nên cũng đã có một cái nhìn khá rõ ràng về toàn bộ Cựu Thổ cũng như khởi nguyên của ba nền văn minh lớn.
Ngoại trừ Cựu Thổ, bên ngoài cũng có một vài nền văn minh khác, trong đó nổi tiếng nhất là bốn tiên vực lớn, Tân Vô Đạo lúc trước hắn gặp được là từ tiên vực Thiên Phủ - cũng là một trong bốn tiên vực lớn, tuy thực lực không bằng ba nền văn minh của Cựu Thổ, nhưng cũng không hề tầm thường. Chí ít trong tình huống không mạnh bằng Cựu Thổ nhưng họ vẫn có một chỗ đứng nhất định thì rõ ràng không hề đơn giản.
Nà hắn cũng có chút hiểu tại sao ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ lại liên thủ với nhau rồi.
Có hai mục đích, thứ nhất thực lực của cả ba nền văn minh đều không thua kém gì nhau, nếu tiếp tục chiến đấu thì cả ba đều sẽ bị thương, làm lợi cho những văn minh vũ trụ khác. Thứ hai là mục đích thật sự của cả ba đều là nền văn minh tổ trong truyền thuyết.