Người đàn ông trung niên hơi mập mạp, lúc bước nhanh, mỡ trên người cũng run lên.
Đây chính là Viện chủ mới của thư viện Quan Huyên của Thiên Giới tên là Triệu Hằng, một vài trưởng lão của thư viện Quan Huyên đi theo bên cạnh ông ta.
Nhìn thấy Triệu Hằng, mọi người ở trong sân đều cung kính chào: “Kính chào viện chủ!”
Chúc Hạnh Nhiễm ở bên cạnh Diệp Quân cũng vội vàng hành lễ: “Kính chào viện chủ!”
Cô ta hơi kích động!
Viện chủ!
Đối với cô ta, một nhân vật như thế này tồn tại giống như một vị thần, bởi vì sau khi đến nơi này cô ta mới biết thư viện Quan Huyên, cô ta biết thư viện Quan Huyên là một thế lực cực kỳ kinh khủng, rất nhiều vũ trụ và tinh vực đều thuộc sự quản lý của thư viện Quan Huyên, mà Viện chủ này Viện chủ này lại tương đương với thủ lĩnh của thế giới này, đối với cô ta mà nói, nhân vật này giống như một vị thần, bởi vì chỉ cần một lời nói của một người như thế cũng đã đủ để thay đổi vận mệnh cô ta.
Khi Triệu Hằng nhìn thấy Chu Phạn và Diệp Quân, vẻ mặt lập tức thay đổi, một giây sau, ông ta tăng tốc đi tới trước mặt hai người, sau đó, ông ta cúi đầu thật sâu hành lễ với Chu Phạn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Điện hạ!”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt đầy sự dò hỏi.
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm ở bên cạnh, khẽ gật đầu.
Lúc này Triệu Hằng mới cúi đầu thật sâu thêm một lần nữa: “Kính chào Viện trưởng.”
Viện trưởng!
Vừa nói xong, vẻ mặt người ở trong sân đều tràn đầy vẻ nghi ngờ, điện hạ gì cơ, Viện trưởng gì nữa, mọi người vội vàng nhìn về phía Diệp Quân và Chu Phạn, Diệp Quân mỉm cười: “Không cần đa lễ.”
Triệu Hằng nhìn về phía Diệp Quân. Mỉm cười nói: “Có thể Viện trưởng không nhận ra ta, ta tên là Triệu Hằng, ta tới đây theo lệnh của Lý Bán Tri, không ngờ rằng Viện trưởng cũng có mặt ở đây, đúng là hơi bất ngờ.”
Diệp Quân nhìn thấy ông ta nói chuyện đúng mực nên có ấn tượng khá tốt với ông ta, cười đáp: “Nơi đây trăm công ngàn việc, từ nay về sau còn có rất nhiều việc khiến ngươi nhọc lòng.”
Triệu Hằng mỉm cười: “Sẽ không phụ sự kỳ vọng của Viện trưởng.”
“Viện Trưởng!” Lúc này, một trưởng lão ở bên cạnh thư viện bỗng rung giọng nói: “Hắn là Viện trưởng ư?”
Triệu Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe thấy câu trả lời của Triệu Hằng, tất cả người ở trong sân đều bối rối.
Viện trưởng thư viện!
Sau khi bọn họ gia nhập thư viện Quan Huyên, biết được quy định của thư viện, hiển nhiên sẽ biết được Viện trưởng đáng sợ đến nhường nào, tất nhiên, bình thường bọn họ cũng không chú ý nhiều đến việc này, bởi vì cấp bậc Viện trưởng này cách họ quá xa.
Mà hiện tại, không ai trong bọn họ ngờ rằng, Viện trưởng thư viện đang đứng trước mặt họ!
Mọi người ngạc nhiên một lúc.
Chúc Hạnh Nhiễm mở to mắt nhìn Diệp Quân, giây phút này, đầu óc cô ta trống rỗng.
Đột nhiên Triệu Hằng nói: “Không biết Viện trưởng và điện hạ đến đây vì chuyện gì?”
Diệp Quân nhìn Chúc Đào và thím Khương vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười nói: “Vì một vài lý do ta mới phải đến Đại Lục bị vứt bỏ, lúc đấy, nhờ có Đào ca và thím Khương ta mới có thể tiếp tục sống sót, lần này, ta dẫn người đến đây là vì muốn tìm bọn họ.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn Chu Phạn, Chu Phạn mỉm cười: “Hai vợ chồng bọn ta muốn mời họ đến Tiên Bảo Các ăn cơm.”
Chúc Đào và thím Khương nhìn Chu Phạn ung dung cao quý, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, căng thẳng không thôi.
Diệp Quân cười nói: “Đào ca, tối nay Tiểu Phạn sẽ đích thân xuống bếp, muội ấy nấu ăn rất ngon đó!”