Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Khuất Thần và Tư Mã Phong lập tức tối sầm lại, ông ta không ngờ rằng đối phương lại tới nhanh như vậy.
Cách đó không xa, bốn gã cường giả của quân cận vệ Đại Chu vừa mới tới, bốn luồng khí tức mạnh mẽ đã lập tức trói chặt bọn họ lại.
Tất cả đều ở trong một trạng thái thần thánh!
Ở một nơi như thế này, cường giả ở cấp này thật sự giống như một vị thần.
Sau khi bốn gã quân cận vệ Đại Chu đi ra, Chu Ngôn và đám người Đại Chu cũng xuất hiện.
Chu Ngôn dẫn đầu nhìn Khuất Thần cười nói: “Gặp Lâm Việt rồi à?”
Khuất Thần nhìn chằm chằm Chu Ngôn với ánh mắt thâm trầm và không nói gì.
Chu Ngôn cười nói: “Bọn ta có thể tìm được các người nhanh như vậy đều là nhờ viện chủ Lâm Việt đó”.
Khuất Thần gằn giọng nói: “Tên chó má này!”
Bây giờ ông ta mới hiểu được đám người trước mặt tại sao lại có thể tìm tới nhanh như vậy.
Thì ra là do Lâm Việt tiết lộ tin tức.
Làm tốt thật đấy!
Chu Ngôn khẽ lắc đầu: “Chủ sự Khuất Thần, viện chủ Tư Mã Phong, các người nhìn xem, những chuyện mà các người làm có ý nghĩa gì không?”
Nói rồi, ông ta đột nhiên nhìn về phía Phương Ngự: “Đặc biệt là ngươi, là người được bổ nhiệm mới của thư viện Quan Huyên, vốn dĩ có tiền đồ sáng lạn nhưng lại cố tình đâm đầu vào chỗ chết, đúng là ngu không ai bằng”.
Phương Ngự nhìn chằm chằm Chu Ngôn: “Địa vị nhà họ Chu ở Đại Chu chắc hẳn là không hề thấp, ta thật sự không hiểu nổi, ông có tài nguyên tốt như vậy, tại sao lại làm ra những chuyện không hợp pháp chứ?”
Chu Ngôn cười nhạt: “Ai lại ngại tiền nhiều chứ?”
Ở bất cứ thế giới nào, tu luyện đều phải đi đôi với tiền, tiền càng nhiều thì tức là cường giả bồi dưỡng ra lại càng nhiều.
Đương nhiên, còn phải có dã tâm và dục vọng.
Có được một trăm triệu, lại muốn có thêm 1 tỷ, có 1 tỷ, lại muốn có thêm 1 tỷ nữa.
Chu Ngôn đột nhiên nói: “Phương Ngự, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi đồng ý quy phục Đại Chu của ta, những chuyện hôm nay, ta không những sẽ bỏ qua mà còn có thể giúp ngươi tìm chỗ đứng trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, nếu như có sự trợ giúp của Đại Chu, cộng thêm cơ duyên của ngươi, tin ta đi, không tới trăm năm, Phương Ngự, ngươi cũng có thể trở thành một nhân vật tầm cỡ ở thư viện Quan Huyên đấy!”
Phương Ngư im lặng.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi”.
Bây giờ với Phương Ngự mà nói, đại cục đã được định sẵn, vì gã hoàn toàn không thể nào chống lại được những người trước mắt này.
Nhưng đối với Chu Ngôn, Phương Ngự sống sẽ có ích hơn.
Chu Ngôn lại nói: “Phương viện chủ, dù cho ngươi không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ tới nhà họ Phương của ngươi chứ, ta tin rằng, ngươi nhất định sẽ không muốn người trong tộc của mình xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Đe dọa!
Phương Ngự nheo mắt: “Chẳng lẽ ông còn có thể diệt trừ được nhà họ Phương của ta sao?”
Chu Ngôn cười nói: “Ngươi có muốn xem thử không?”
Phương Ngự siết chặt tay, không nói gì.
Lúc này, Trần Tiêu đứng cách đó không xa đột nhiên nói: “Phương gia chủ, ta cảm thấy chúng ta thật sự không cần phải lãng phí thời gian với bọn họ”.
Chu Ngôn khẽ gật đầu: “Nói đúng lắm!”
Lời vừa dứt, ông ta nhìn về phía bốn gã quân cận vệ cách đó không xa, bốn gã đó ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Bốn luồng khí tức mạnh mẽ quét qua giữa sân.