Cô ta vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Diệp Quân cau mày, người đ này chính là ông lão áo đỏ mà hắn gặp khi đến dị vực để giải cứu người khác, cũng là “Mệnh Ngôn Thư” đưa cho hắn lúc trước.
Nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt ông lão áo đỏ lóe lên như cảm thấy áy náy.
Quân U nhìn chằm chằm Diệp Quân, chậm rãi nói: “Lúc đầu Diệp Quân đã thề với thần hồn của mình sẽ lật đổ Chúng Thần Điện, ngay từ đầu lời thề này đáng lẽ vẫn động đến Nam Tiêu đại nhân, Nam Tiêu đại nhân đã đến Đế Vực đó chắc cũng là vì chuyện này nhỉ? Hơn nữa, lời thề của Diệp Quân chắc chắn đã được ghi vào hồ sơ chỗ Nam Tiêu đại nhân… Tất nhiên, ta không biết Nam Tiêu đại nhân có xóa hay không thôi”.
Sắc mặt Nam Tiêu vô cùng khó coi, có thế nào y cũng không ngờ Quân U lại còn biết những chuyện này…
Quân U chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu Nam Tiêu đại nhân không thừa nhận cũng không sao cả, đợi sau khi bắt được Diệp Quân, Tiêu Uyên đại nhân có thể lột bỏ thần hồn, rút ký ức đi, đến lúc đó chân tướng sẽ bại lộ”.
Tiêu Uyên thấy sắc mặt Nam Tiêu khó coi, bèn cười nhạo: “Người đâu, lôi Diệp Quân đi”.
Cường giả bên cạnh gã định ra tay, Nam Tiêu tức giận quát: “Ta xem ai dám”.
“Hỗn láo!”
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu, quát: “Nam Tiêu, ngươi là người chấp pháp của Chúng Thần Điện, lẽ nào biết luật mà lại còn phạm pháp?”
Nam Tiêu không cảm xúc nói: “Hắn là người của Nam Chúng Thần Điện ta”.
Y vừa dứt lời, các cường giả phủ Tư Mệnh bên cạnh y đều bao quanh bên cạnh y…
Nhưng quân cận vệ và Chấp Pháp Vệ lại không động đậy.
Qua Hàn và Khuất Tấn vẫn cứ im lặng.
Tiêu Uyên nhìn Nam Tiêu: “Hắn là kẻ Tiết Độc, năm Chúng Thần Điện đều có quyền bắt giữ, người đâu, lôi đi, ai dám cản lại thì cứ giết”.
Ba vị cường giả Chủ Thần bên cạnh gã đều bước ra một bước, lần này không chỉ nhắm vào Diệp Quân, mà còn cả những người Nam Tiêu đang chắn trước mặt Diệp Quân.
Họ không có ý định nương tay, khí tức mạnh mẽ như muốn nghiền ép mấy người Nam Tiêu.
“Dừng tay”.
Lúc này Khuất Tấn ở một bên bỗng bước ra.
Y bước ra, các Chấp Pháp Vệ đằng sau y đều bước lên trước.
Qua Hàn nhíu mày, im lặng một lúc rồi cũng bước ra.
Tiêu Uyên nhìn Qua Hàn và Khuất Tấn, ánh mắt lạnh như băng: “Sao thế, cả Nam Chúng Thần Điện đều bảo vệ tên Tiết Độc này sao?”
Khuất Tấn không hề yếu thế: “Tiêu thống lĩnh, ngươi đừng chụp mũ cho ta như thế, trước tiên không nói đến việc Diệp Quân này có phải là kẻ Tiết Độc hay không, cho dù hắn có là kẻ Tiết Độc thì cũng phải do Nam Chúng Thần Điện bọn ta xử lý chứ không phải là Trung Chúng Thần Điện các ngươi”.
Người áo trắng bên cạnh y vốn định ngăn cản nhưng nghe Khuất Tấn nói thế, ông ta hiểu được ý của Khuất Tấn ngay.
Điều mà Khuất Tấn đang suy xét hiện giờ không còn là liệu Diệp Quân có phải là kẻ Tiết Độc hay không, mà là thể diện của Nam Chúng Thần Điện.
Nếu như lúc này Nam Chúng Thần Điện để cho người của Trung Chúng Thần Điện dẫn Diệp Quân đi thì mặt mũi của Nam Chúng Thần Điện sẽ bị vứt đi đâu? Hơn nữa, nếu lúc này Khuất Tấn chỉ đứng một bên mặc kệ, để một mình Nam Tiêu đối phó với Tiêu Uyên, vậy chẳng phải mọi người sẽ biết nội bộ Nam Chúng Thần Điện bất đồng sao?
Nội bộ cạnh tranh đôi khi không thể tránh khỏi việc sẽ dùng vài thủ đoạn hèn hạ, nhưng khi đối phó với bên ngoài, phải đặt lợi ích của Nam Chúng Thần Điện lên hàng đầu, nếu không các vị Chủ Thần ở trên sẽ không thể tha thứ cho y.
Khuất Tấn xòe bàn tay ra, một dấu ấn xuất hiện trong tay y.
Ấn Chấp Pháp!
Khuất Tấn sử dụng ấn Chấp Pháp, một luồng sức mạnh Thần đột nhiên lao ra khỏi cơ thể y, khí tức của y lập tức bị ép nâng lên cảnh giới Chủ Thần.
Qua Hàn ở một bên cũng lấy ấn Cận Vệ của mình ra, sau khi kích hoạt, khí tức của gã cũng tăng lên rất nhanh.
Lúc này họ có được sự nhất trí, bất kể Diệp Quân có phải là Tiết Độc hay không, tóm lại người của Trung Chúng Thần Điện không được phép dẫn Diệp Quân đi.
Còn có cường giả của Nam Chúng Thần Điện liên tục lao đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quân U cau mày, cô ta không ngờ rằng Nam Chúng Thần Điện lại đoàn kết như vậy.
Tiêu Uyên lại bật cười: “Sao nào, Nam Chúng Thần Điện các ngươi còn muốn giết bọn ta à?”