Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, lúc này Nhị Nha bỗng đưa cho nó một cây kẹo hồ lô, Tiểu Bạch vội gật đầu.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thì đánh đi”.
Hắn vẫn tin Nhị Nha.
Dù sao cũng là tiên tổ của ác thú, chắc không đến nỗi gạt hắn.
Thấy Diệp Quân đồng ý, Nhị Nha cong môi lên nở nụ cười hệt như ác ma.
Thấy Nhị Nha cười như thế, Diệp Quân cảm thấy hơi rét run, đang định nói gì đó thì Nhị Nha đã lao đến chỗ hắn.
Rầm!
Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra xa…
…
Chân vũ trụ.
Trước Chân Thần Điện, Tả tướng và Từ Nhu đi song song với nhau.
Tả tướng nói: “Nền văn minh Vĩnh Sinh sắp ra tay rồi”.
Từ Nhu gật đầu: “Ta biết”.
Tả tướng nhìn Từ Nhu: “Chúng sắp chém giết lẫn nhau, lúc đó Chân vũ trụ có thể ngồi không đắc lợi”.
Từ Nhu lắc đầu: “Nền văn minh Vĩnh Sinh có thể bị tiêu diệt nhưng vũ trụ Quân Huyên thì không được”.
Tả tướng khó hiểu: “Tại sao?”
Từ Nhu cười nói: “Thanh niên đó, có thể đánh hắn, bắt nạt hắn nhưng không thể giết hắn, mặc dù cha, cô và ông nội của hắn muốn hắn tự mình trưởng thành nhưng điều kiện tiên quyết là không thể giết hắn, nếu muốn giết hắn thật, họ sẽ không mặc kệ. Một khi họ ra tay thì Chân vũ trụ sẽ bị hủy diệt”.
Tả tướng nhíu chặt mày: “Nói thế thì Diệp Quân hắn trời sinh đã đứng ở vị trí bất bại rồi?”
Từ Nhu cười nói: “Đừng tức giận, đầu thai cũng là một năng lực đấy”.
Tả tướng im lặng không đáp, nói không giận là giả.
Từ Nhu lại nói: “Mục đích chính của chúng ta là để cho người đứng đằng sau hắn chống lại Vũ Trụ Kiếp, để đại tỷ thoát khỏi vây khốn”.
Nàng ấy nhìn về phía tận cuối chân trời, khẽ nói: “Mấy năm nay đại tỷ cực khổ quá rồi”.
Tả tướng hơi lo lắng: “Từ Nhu, nhưng ta nghĩ bà đang đùa với lửa đấy”.
Từ Nhu khẽ cười, không nói gì.
Tả tướng nghiêm túc nói: “Những người đứng đằng sau hắn mạnh như thế, bà lại tính kế hắn như vậy, bà không sợ chọc giận những người đó, sau đó họ sẽ tiêu diệt Chân vũ trụ sao?”
Từ Nhu khẽ nói: “Không đâu, tuyệt đối sẽ không”.
Tả tướng khó hiểu: “Tại sao?”
Từ Nhu nói: “Ta và Bát Uyển còn để lại đường lui”.
Đường lui!
Tả tướng cau mày, bà ta trầm tư một lúc, như nghĩ đến điều gì, đồng tử bà ta co lại: “Bát Uyển, nó…”
Từ Nhu bỗng dựng đưa một ngón tay đến bên môi: “Đừng nói”.