Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Ta cho rằng cảnh giới cũng chỉ là một cái tên. Mục đích của người tu đạo là để có sức mạnh, đó mới là nòng cốt. Tiền bối thấy thế nào?"
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Ngươi có lý, nhưng ngươi quên rằng hệ thống cảnh giới của mỗi thế giới đều là một cách để mạnh lên. Như phải đi từ Giới Ngoại mới đến Hư Thần, sau đến Hư Chân Thể. Trên Giới Ngoại thì lấy được pháp tắc của Thần, tạo ra Thần thể. Ta thấy ngươi dù chưa làm được nhưng cũng đã đến Hư Chân Thể. Ngươi không nhận ra à? Ngươi vẫn đang đi trên đường của người khác, lại lầm tưởng là đường của chính mình mà thôi”.
Diệp Quân điếng người.
Tiên hiền nước Cổ Thần nói tiếp: “Người sinh ra đã tự có bản tâm, mọi nhân quả đều từ tâm, không màng đúng sai, chỉ mong được sống, bàn gì đến có hay không…”
Ông ta dừng lại: “Chàng trai à, con người lừa gạt nhau, nội tâm cũng lừa gạt nhau, bản thân cũng dối gạt chính mình. Vậy nên mới nói 'không màng đúng sai, chỉ mong được sống'. Thế nhân sinh ra lại phân chia 'hữu vô' một cách vô căn cứ, tất cả là tâm sinh mà ra, vậy nên mới 'mọi nhân quả đều từ tâm'. Đạo của ngươi không sai, nhưng ngươi không nhận thức được bản tâm. Đúng hơn là ngươi bị chính bản tâm của mình che mắt, nghĩ rằng 'không tu cảnh giới' của mình giống với của người nhà ngươi”.
Diệp Quân im lặng.
Tiên hiền nước Cổ Thần lại nói: “Là kiếm tu, ngươi phải 'siêu việt hữu vô', đạt đến cảnh giới không phân thật giả”.
Diệp Quân ngẩng đầu: “Tiền bối, ta phải làm sao?"
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Không hư kỳ hoài, minh tâm chân cảnh. Chỉ có như vậy mới có thể ngộ được tâm cảnh 'thiên địa sinh cùng ta, vạn vật là một với ta' - Vật Ngã Câu Nhất được”.
Vật Ngã Cụ Nhất?
Diệp Quân đứng giữa thời không hư vô, rơi vào trầm tư.
Vị tiên hiền này nói đến tâm cảnh.
Nó giống như một lưỡi dao sẽ mòn dần theo thời gian, vì vậy phải không ngừng mài sắc.
Lại còn cảnh giới.
Trước kia hắn vẫn cho rằng mình không hề tu cảnh giới, bây giờ vị tiên hiền lại nói rằng khái niệm này của hắn không giống với người nhà.
Bọn họ không tu cảnh giới vì họ đã vô địch, không còn cảnh giới nào có thể hình dung họ.
Còn hắn?
Hắn đã làm được đâu.
"Tâm là nơi thị phi, chứa nhiều ảo tưởng”.
Hắn vốn không nên phân vân giữa tu hay không tu cảnh giới, mà trước tiên phải học tập hệ thống tu luyện của các nền văn minh để hoàn thiện đạo pháp bản thân. Tóm lại, phải lấy cái hay của người ta bù lại cái thiếu hụt của mình.
Diệp Quân bỗng cười lớn.
"Chúc mừng”.
Vị tiên hiền kia nói: “Gạt bỏ tất cả thị phi”.
Rồi dần dần biến mất.
Diệp Quân hành lễ: “Đa tạ tiền bối”.
Đạo tu hành chính là tu tâm, chưa kể hắn tu kiếm lại càng chú trọng việc này.
Đề cao tâm cảnh chính là đề cao kiếm đạo.
Thông qua lần luận đạo này, hắn không chỉ đề cao sức mạnh mà còn cả tâm cảnh, sẽ khiến con đường sau này thuận lợi hơn.
Diệp Quân không rời khỏi Thần Khư Chi Địa mà tiếp tục ở lại tu luyện, dự định học hết những Đại Đạo nào có lợi cho mình từ mấy vị tiên hiền nước Cổ Thần.