Phạn viện trưởng chậm rãi đứng dậy, ông ta đi đến trước tủ sách rồi lấy một cuốn sách cổ dày cộm ra, lau sạch bụi trên cuốn sách đó, sau đó đi đến trước mặt Diệp Quân, đưa cuốn sách đó cho Diệp Quân xem.
Diệp Quân nhận lấy cuốn sách cổ bằng hai tay, trên đó có ba chữ lớn: Vũ trụ luận.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đây là một cuốn sách mà ta đã tốn gần cả vạn năm để viết, nó chứa đựng rất nhiều điều, trong đó có cả quy luật phát triển của rất nhiều vũ trụ văn minh và trật tự của chúng, cũng như những ưu điểm và nhược điểm trong trật tự của chúng, hẳn là có ích với ngươi”.
Diệp Quân nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn ngừng lại, sau đó lại nói: “Cha ta chắc hẳn vẫn còn nói gì đó với tiền bối nhỉ?”
Phạn viện trưởng cười nói: “Có, nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Cho dù thế nào thì cũng cảm ơn tiền bối”.
Phạn viện trưởng mỉm cười nói: “Đi đi”.
Diệp Quân hơi cúi người xuống, sau đó cầm cuốn sách cổ xoay người rời đi.
Đợi sau khi Diệp Quân đi, ánh mắt Phạn viện trưởng lóe lên tia phức tạp: “Cô bé, nhóc con này là người mà ngươi chọn sao?”
Nghĩ đến cô gái thông minh uyên bác, Phạn viện trưởng nở nụ cười, đó là đệ tử mà ông ta tự hào nhất đời này.
…
Sau khi ra khỏi phòng sách, Diệp Quân mở cuốn “Vũ trụ luận” đó ra, đọc một hồi vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Vũ trụ luận”.
Bên trong mô tả chi tiết các chế độ và sự hưng thịnh suy vong của gần một vạn nền văn minh vũ trụ khác nhau, các nền văn minh đó phát triển như thế nào, diệt vong ra sao đều được mô tả chi tiết trong cuốn sách này, một số là thiên tai, nhưng phần lớn là thảm họa do con người gây ra.
Bất kỳ một trật tự chế độ nào cũng không thể tồn tại trong thời gian dài, qua một thời gian sẽ mục nát.
Diệp Quân đứng trước đại điện, lật xem “Vũ trụ luận” trong tay, hồi lâu chưa lên tiếng.
Mỗi khi hắn lật một trang thì là sự thịnh suy của một nền văn minh vũ trụ, thật ra rất nhiều nền văn minh trong đó lớn và mạnh hơn vũ trụ Quan Huyên hiện giờ rất nhiều, thậm chí chế độ còn hoàn thiện hơn vũ trụ Quan Huyên hiện giờ nhiều.
Nhưng cuối cùng vẫn diệt vong.
Đa phần đều do con người gây ra, nội bộ xảy ra vấn đề.
Quyền lợi có thể khiến con người điên cuồng và bất chấp.
Diệp Quân đóng sách lại, mặc dù cuốn “Vũ trụ luận” này không phải là thần thông công pháp này nhưng với hắn lại là thứ cực kỳ quan trọng.
Mặc dù trật tự và các quy tắc trong vũ trụ Quan Huyên của hắn đã được cải thiện ở một mức độ nào đó nhờ sự giúp đỡ của Toại Cổ Kim, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, cũng không thể đạt được sự hoàn hảo, vì trong quá trình phát triển chắc chắn sẽ có những vấn đề mới xảy ra…, mà cuốn “Vũ trụ luận” này không chỉ có thể dùng làm tài liệu tham khảo cho hắn mà còn có tác dụng là một lời cảnh báo.
Ngay lúc Diệp Quân đang trầm tư, Huyền Nho đi đến, gã cười nói: “Diệp huynh, nói chuyện với Phạn viện trưởng thế nào?”
Diệp Quân thôi suy nghĩ: “Nho huynh, có thể nói một chút về vị Phạn viện trưởng này không?”
Huyền Nho nói: “Ông ấy là bạn của sư phụ ta, là một người rất khiêm tốn, chỉ dạy học, cơ bản tham gia vào việc chính vụ của đế quốc, còn đệ tử của ông ta thì ở khắp toàn bộ Vũ Trụ Chủ”.
Diệp Quân nhìn Huyền Nho, Huyền Nho cười nói: “Đúng thế, không phải là Phạn Thiên Quốc mà là khắp Vũ Trụ Chủ”.
Diệp Quân gật đầu.
Huyền Nho nói tiếp: “Ông ấy là người có công lớn nhất trong việc phát triển học viện Đế Quốc trở thành học viện đầu tiên trong Vũ Trụ Chủ. Học viện Đế Quốc này là do chính tay ông ấy xây dựng, đã nuôi dưỡng rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt cho Phạn Thiên Quốc. Không chỉ vậy, ông ấy còn giúp hoàn thiện luật pháp của học viện Đế Quốc, được Quốc chủ tin tưởng”.
Diệp Quân nhìn Huyền Nho bên cạnh, cười nói: “Nho huynh, huynh có cơ hội trở thành quốc sư của Phạn Thiên Quốc không?”
Huyền Nho im lặng một lúc mới nói: “Mọi người đều nghĩ ta sẽ là quốc sư đời tiếp theo, vì ta là đệ tử duy nhất của sư phụ, nhưng chỉ có ta biết rõ ta sẽ không bao giờ trở thành quốc sư”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao?”
Huyền Nho lắc đầu: “Năng lực của ta không đủ, không bao giờ đủ”.
Diệp Quân vỗ vai Huyền Nho: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của huynh, trước kia ta cũng muốn vượt qua người lớn trong nhà, nhưng ta biết rõ khó khăn như thế nào, nhưng… có khó khăn mới thú vị, đúng chứ?”
Huyền Nho nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Sư phụ huynh bảo huynh đi theo ta, có hai ý, ý thứ nhất thì huynh biết rõ hơn ta nên ta sẽ không nói ra. Ý thứ hai là ông ấy muốn cho huynh hiểu làm gì cũng dựa vào bản thân, chỉ cần có làm thì những người có cố gắng mới có tư cách phủ nhận bản thân”.
Nói rồi hắn nhìn về phía đằng xa.
Huyền Nho lặng im không nói.
Ở đằng xa, Mạc Cẩn đạo sư đi đến, cô ta đến trước mặt Diệp Quân mỉm cười nói: “Chào Diệp viện trưởng, ta muốn bàn với ngươi một chuyện”.
Diệp Quân nói: “Mạc đạo sư cứ nói”.
Mạc Cẩn đạo sư nhìn Diệp Quân: “Chu Trần kia rất giỏi, bọn ta hy vọng nó ở lại học viện Đế Quốc… Diệp viện trưởng, thứ cho ta nói thẳng, nếu nó ở lại học viện Đế Quốc thì nó sẽ phát triển tốt hơn, Diệp viện trưởng chắc sẽ không trì hoãn tương lai của người ta đâu nhỉ?”
…