Tiểu Tháp lại nói: “Ta cũng không muốn nhắc lại cái đề tài phụ thuộc nhàm chán này nữa, nhưng cái gì nên nói thì vẫn nên nói. Thứ nhất, thanh kiếm ấy do cô cô ngươi chế tạo cho cha ngươi, tuy người đang cầm nó là ngươi nhưng cũng phải hiểu rõ Tiểu Hồn không nhận ngươi làm chủ, chỉ xem như người thân - đúng hơn là một đứa bé mà thôi. Hiểu ý ta không?"
Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Ta phải có một thanh kiếm của riêng mình. Nó phải cùng ta trưởng thành, ta yếu nó yếu, ta mạnh nó mạnh”.
Tiểu Tháp cười đồng ý: “Chính xác, nhưng nếu ngươi có thể khiến Tiểu Hồn cam tâm tình nguyện thần phục thì nó cũng có thể trở thành kiếm của ngươi. Có điều làm vậy rất khó, ngay cả Phục Võ cô nương cũng không làm được chứ đừng nói ngươi. Kiếm Thanh Huyên là do người mạnh nhất thế gian tạo ra, sau đó lại theo cha ngươi đồng sinh cộng tử, cho đến khi cha ngươi cũng miễn cưỡng xem như vô địch. Đã vậy thì nó càng khó lòng vừa mắt người khác”.
Diệp Quân: “Tháp gia cũng vậy đúng không?"
Tiểu Tháp không nói gì.
Diệp Quân: “Ngươi ban đầu đi theo ông nội ta. Không như cha con ta, ông nội đã đánh chém bằng thực lực của bản thân, có tài phú đủ dùng cả đời, mà cha con ta chỉ xem như thừa kế gia sản. Nếu chúng ta không phải con cháu của ông ấy thì Tháp gia cũng đã chẳng thèm để ý rồi đúng không?"
Tiểu Tháp cười đáp: “Ta chưa từng nghĩ đến những việc này, chỉ cần biết đã là người nhà thì không cần để tâm những thứ râu ria ấy. Cho dù cha con các ngươi là phế vật thì cũng là người nhà của ta, có kẻ nào yêu nghiệt tài giỏi hơn nữa thì cũng là người ngoài mà thôi”.
Diệp Quân cười rộ lên.
Người nhà!
Hắn chợt cảm thấy may mắn biết bao khi được người nhà họ Dương lẫn bên gia đình của cha đối xử rất tốt.
Hắn nhìn về phương xa, nói: “Ta chưa trải qua khó khăn gian khổ gì đáng kể như cha và ông nội, có gặp thì cũng có hai nhà Dương-Diệp ra tay giải quyết... Tháp gia à, nếu lát nữa họ giáp lá cà thì hai ta tự bạo đi!"
Tiểu Tháp bác bỏ ngay: “Đừng lôi ta vào mấy chuyện này”.
Diệp Quân bật cười, ánh mắt trở nên kiên định.
Uỳnh!
Bỗng một tiếng nổ vọng lại từ xa khi kiếm quang bùng lên. Cổ Hưu đang vất vả đỡ đòn bị đánh bay đi xa, thân xác Quang Âm cũng nứt nẻ.
Không còn sức đánh trả.
Sắc mặt ông ta vàng như giấy, trong lòng càng thấy kiêng kỵ khi thấy thân xác Quang Âm đã bị phá.
Đến nó mà cũng không ngăn được kiếm của người này!
Sợ rằng đánh nữa sẽ dẫn tới cảnh thần hồn câu diệt, Cổ Hưu bắt đầu thoái chí.
Bèn ngoái đầu nhìn Đa Nguyên Đạo Đế.
Đối phương khẽ lắc đầu: “Ta đã nói ngay từ đầu, đừng có mãi nghiên cứu những thứ hoa hòe lòe loẹt kia, sức mạnh thuần túy mới là chủ đạo. Ngươi không nghe lời, bây giờ đã biết sai chưa?"
Cổ Hưu mượn thế xuống nước, cung kính hành lễ: “Sư tôn dạy phải”.
Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Có ai còn muốn thử chiêu cùng cô nương này không?"
Sau lưng ông ta im lặng như tờ.
Ngay cả thủy tổ của văn minh Phệ Giả còn bị đánh như con thì có ai còn dám ra mặt chứ?
Đa Nguyên Đạo Đế lại nói: “A Phu, thử xem?"
A Phu?
Những người khác còn đang thắc mắc thì thời không bên phải Đa Nguyên Đạo Đế vỡ ra, để một người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô bước ra.
Ông ta không có một sợi tóc, cả người to lớn lạ thường, bắp thịt nổi gân xanh dữ tợn.
Ánh mắt ông ta lập tức chú ý tới Phục Võ, một khắc sau đã bắn ra như quả đạn pháo.
Uỳnh!
Tiếng nổ liên tục vang lên khiến các cường giả điếc cả tai.
Phục Võ nheo mắt, vung kiếm chém ra.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ khi một bóng người lui bước.
Lần này lại là Phục Võ!
Cô ấy lui lại chừng nghìn trượng, tay phải đã tê rần.
Bên kia, nắm đấm của A Phu đã ăn một nhát chém sâu hoắm.
Ông ta chủ tu thân thể và sức mạnh, nào ngờ chúng cũng không cản được.
A Phu không thèm để ý, lập tức biến mất.
Uỳnh!