Lão tăng nói với Cổ Bàn: “Nhiều năm qua ta vẫn đợi y kể hết chân tướng cho cậu, nào ngờ y chưa từng có ý định đó. Thôi, để lão nạp nói vậy. Cổ Bàn, y không phải cha ruột cậu”.
Cổ Bàn nheo mắt: “Ông nói gì?"
Diệp Quân cũng không hiểu gì hết.
Lão tăng: “Mẹ của cậu là con gái của một nhà nông thuộc Mật Tông ta, khi xưa vừa gặp đã yêu một thanh niên làng bên, cuối cùng sinh ra cậu. Nhưng vì tổ tiên hai làng không ưa nhau nên đời đời đều xem nhau như kẻ thù, mẹ cậu không dám tiết lộ cha cậu là ai. Bị ông ngoại cậu gặng hỏi mãi, mẹ cậu đành nói bừa rằng cậu là con của Thiện Mật - tăng nhân Mật Tông ta”.
Cổ Bàn ngây ra như phỗng.
Lão tăng tiếp tục: “Năm đó Thiện Mật cũng còn trẻ, tu hành chưa đến nơi, khăng khăng không chịu thừa nhận, còn muốn trích máu nhận thân. Mẹ cậu vì bảo vệ mà lao đầu tự sát”.
Ông thở dài nặng nề: “Thiện Mật thấy vậy thì hối hận khôn nguôi. Mật Tông ta tu hành Phật pháp, chú trọng từ bi vi hoài. Những năm này y vẫn luôn tự trách mình trước kia đã quá để ý đến danh tiếng bản thân, nếu có thể tìm cách xử lý khác thì đã giữ được mẹ cậu”.
Cổ Bàn ngây dại: “Sao lại thế được...”
Bỗng sắc mặt gã vặn lại, một luồng khí tức hùng hậu ùa ra từ trong cơ thể, nhưng vừa đến gần Lão tăng thì đã biến mất.
Lão tăng không ra tay đáp trả mà chỉ nói: “Chuyện này đã trở thành tâm bệnh của Thiện Mật. Y cho rằng nếu năm xưa có thể dùng cách khác thì mọi chuyện đã không như vậy. Cậu có còn nhớ vì sao cậu bỗng nhiên có được vô số kỳ ngộ không?"
Cổ Bàn chỉ biết nhìn ông trân trối. Lão tăng thở dài, lại quay sang Mật Phật: “Thiện Mật, ngươi tu luyện Phật pháp cho đến giờ, chẳng lẽ vẫn chưa rõ? Chuyện năm ấy không phải do ngươi, cần gì phải tự vân khốn mình, lại càng không nên dùng cái chết để giải thoát. Dù làm người hay làm Phật, mượn tay người khác để trừng phạt mình đều là ngu xuẩn, hiểu chưa?"
Ông lại nói với Cổ Bàn: “Thí chủ, Thiện Mật hổ thẹn trong lòng nên sẽ luôn tha thứ cho cậu. Sở dĩ không nói ra chân tướng vì y sợ cậu lại tìm đến làng bên báo thù, khi ấy oan oan tương báo, biết bao giờ chấm dứt? Vì vậy y lựa chọn tự gánh vác đoạn nhân quả này. Hôm nay cậu đã đạt đến Thần Cảnh, thừa sức tự bảo vệ bản thân, ân oán năm xưa cũng nên xóa bỏ rồi”.
Cổ Bàn chỉ hỏi: “Cha ruột ta là ai?"
Gã biết người mạnh như Lão tăng này sẽ không thèm nói dối, chưa kể nếu ông ấy muốn giết gã thì đã ra tay dễ như bỡn rồi.
Lão tăng lắc đầu: “Người đó tuy cũng tu hành nhưng không đi được xa, đã chết từ lâu lắm rồi”.
Cổ Bàn không nói gì.
Lão tăng tiếp tục: “Chuyện đã đến đây, nên chấm dứt mọi thù hận đi thôi”.
Sau một hồi im lặng, Cổ Bàn mới nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người vừa định nhấc chân thì Cổ Bàn dừng lại, hỏi Mật Phật: “Hồi xưa ta từng ngã xuống sơn cốc, may mà không chết, lại tìm được một quyển công pháp tu hành trong hang động. Là ông đặt nó ở đó đúng không?"
Mật Phật gật đầu.
Cổ Bàn trầm tư hồi lâu: “Đại hòa thượng, đáng lẽ ông nên nói cho ta từ sớm”.
Mật Phật: “Nói ra, để cậu đi trả thù ngôi làng kia sao?"
Cổ Bàn: “Chẳng lẽ gã đàn ông kia không đáng chết?"
Mật Phật thở dài: “Thật ra hắn không hề bỏ rơi mẹ con cậu. Ta từng vì áy náy mà đi điều tra, mới biết được hắn khi xưa đột ngột rời đi là để tu hành, muốn luyện thành bản lĩnh rồi đón mẹ con cậu về. Hắn biết nếu không có tài cán thì không thể hóa giải được ân oán giữa hai làng”.
Trái tim Cổ Bàn đánh cái thịch.