Hiên Viên Lăng hỏi: “Không thể nói sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tôi sợ cô không tin”.
Hiên Viên Lăng bèn bảo: “Anh cứ nói đi”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi thực sự từng ăn thịt rồng, hơn nữa còn từng ăn khá nhiều”.
Hiên Viên Lăng nhìn hắn chằm chằm: “Còn gì nữa?”
Diệp Quân mỉm cười: “Vì sao lại muốn biết chuyện của tôi?”
Hiên Viên Lăng trầm mặc một hồi mới nói: “Chỉ là muốn biết”.
Diệp Quân cười bảo: “Đợi khi nào tôi khôi phục thực lực sẽ nói cho cô biết sau, được chứ?”
Hiên Viên Lăng liếc nhìn hắn: “Cũng được. Nhưng anh có định đi mà không từ giã không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không đâu”.
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Vậy tốt”.
Diệp Quân đột nhiên lấy thanh kiếm Hiên Viên ra, giây lát sau, kiếm hơi rung động, cùng lúc đó, sức mạnh huyết mạch thần bí trong cơ thể hắn cũng bắt đầu sôi sục lên.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm nghị, hắn vội thu kiếm vào, nhìn về phía Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, tôi có chuyện này muốn hỏi cô, điều này vô cùng quan trọng với tôi”.
Hiên Viên Lăng ngạc nhiên: “Chuyện gì thế?”
Diệp Quân nói: “Sức mạnh huyết mạch!”
Mặt Hiên Viên Lăng bỗng chốc đỏ bừng.
Thấy thế, Diệp Quân cười khổ: “Lăng cô nương, trong cơ thể tôi cũng có một loại sức mạnh huyết mạch rất thần bí, khi tôi tới nơi này, sức mạnh huyết mạch của tôi bắt đầu trào dâng lên, đặc biệt là khi tôi nắm thanh kiếm Hiên Viên, tôi luôn cảm thấy, sức mạnh huyết mạch đó sắp sửa thức tỉnh hoàn toàn”.
Hiên Viên Lăng nhíu mày: “Anh cũng có sức mạnh huyết mạch?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa, tôi thấy có khả năng nó có liên quan gì đến sức mạnh huyết mạch trong cô”.
Hiên Viên Lăng ngồi phắt dậy: “Anh có thể cho tôi xem sức mạnh huyết mạch trong anh được không?”
Diệp Quân gật đầu, hắn lấy kiếm Hiên Viên ra, thoáng chốc, luồng sức mạnh huyết mạch kia lại một lần nữa trào dâng.
Hắn vươn tay trái nắm tay Hiên Viên Lăng, sau đó dẫn sức mạnh huyết mạch đó tràn sang Hiên Viên Lăng.