Trong đại điện, ngay lúc Diệp Quân nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ phát ra từ thanh kiếm trong tranh, hắn chợt nghĩ không hay rồi, rồi vội vàng chộp lấy bức tranh và ném thẳng vào trong Tiểu Tháp.
Hắn quay lại, lúc này, mấy người đều đang ngơ ngác nhìn hắn.
Diệp Quân nói: “Các người chia nhau mỗi người lấy ba trong số mười hai tổ khí văn minh... Đừng ngây ra đó nữa, mau chia ra rồi nhanh chóng rời đi”.
Lúc này đột nhiên bốn người tỉnh táo lại, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, nhất định sẽ thu hút vô số người đến đây... Nghĩ đến đây, bốn người đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Mẹ nó!
Sắp xảy ra chuyện rồi!
Bốn người nhanh chóng phân chia mười hai tổ khí văn minh kia và vội vàng rời khỏi đại điện.
Sau khi rời khỏi đại điện, sắc mặt Diệp Quân trông rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt của Thác Cổ Nguyên và những người khác thì xanh xao như tờ giấy, vẻ mặt lo lắng.
Bởi vì họ ý thức rất rõ về tình hình hiện tại của cả đám bọn họ, họ đã lấy được nhiều tổ khí văn minh như vậy…
Nếu không làm đúng thì phúc lớn sẽ biến thành tai họa ngập đầu.
Thác Cổ Nguyên đột nhiên nói: “Mọi người bình tĩnh, chúng ta nhất định phải bình tĩnh, không thể để người khác nhìn ra chúng ta đã lấy được bảo vật...chúng ta phải giả vờ như không có chuyện gì, nào anh Tiêu, cười lên đi..”.
Tiêu Nguyên Khải: “…”
Sắc mặt của Mạc Tinh Hà cũng nặng nề, anh ta liếc nhìn hai người rồi nói: “Hai vị, tôi sợ là hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn… không phải các người là anh em vào sinh ra tử với Diệp Quân sao? Có thể liên hệ với anh ta, gọi anh ta đến đây bảo vệ chúng ta một chút được không?”
Diệp Quân: “. . “.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải đều im lặng, lúc này cả hai người đều hồi hộp đến mức không nghe được lời nói của Mạc Tinh Hà, sắc mặt của cả hai rất khó coi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng vì căng thẳng quá mức, mặc dù có được tổ khí văn minh, tuy nhiên, sau sự phấn khích là có một làn sóng sợ hãi, bởi vì họ ý thức rất rõ ràng những tổ khí văn minh này có thể mang đến cho họ những tai họa gì...
Kế hoạch ban đầu của họ chỉ là kiếm một ít tiền... nhưng Diệp Quân đã dẫn họ đi tìm ra tổ khí văn minh, mà còn nhiều như vậy…
Chính vì điều này mà họ không hề có ý kiến gì khi Diệp Quân lấy đi thần khí tối cao của nền văn minh kia, bởi vì có cho họ, họ cũng không dám nhận, bởi vì họ biết rất rõ rằng đó không phải là thứ họ có thể sở hữu.
Thác Cổ Nguyên đột nhiên tát vào mặt Tiêu Nguyên Khải.
Bốp!
m thanh của cái tát thật rõ ràng!
Tiêu Nguyên Khải: “???”
Đám người của Diệp Quân cũng kinh ngạc nhìn Thác Cổ Nguyên.
Thác Cổ Nguyên nhìn Tiêu Nguyên Khải đang bối rối, run rẩy nói: “Anh Tiêu, tôi... chúng ta phải bình tĩnh... đừng căng thẳng, đừng sợ, nếu không thì quá vô dụng”.
Tiêu Nguyên Khải nhìn chằm chằm Thác Cổ Nguyên với vẻ mặt khó hiểu: “Vậy cậu đánh tôi làm gì?”
Thác Cổ Nguyên nói: “Tôi căng thẳng…”
Tiêu Nguyên Khải: “…”
Thật ra hai anh em Mạc Tinh Hà cũng rất căng thẳng, nhưng bọn họ biết Diệp Quân là phá vòng nên có phần tự tin, nên lúc này mới không sợ hãi như Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải.
Diệp Quân liếc mắt nhìn hai người đang căng thẳng, đang định nói chuyện, đúng lúc này từ xa đột nhiên truyền đến vài hơi thở.
Mấy người ngẩng đầu lên thì thấy đám người của người đàn ông tóc bạc kia chạy đến.
“Không ai được phép rời đi!”
Lăng Lệ đằng sau người đàn ông tóc bạc lập tức lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đám người Diệp Quân.
Lúc này, Ngưỡng Tăng của Khổ Môn và Vô Vân Tại của Đạo Môn cũng xuất hiện tại hiện trường, họ đồng loạt ngước nhìn về phía đại điện ở nơi xa kia, khi nhìn thấy cửa của đại điện mở ra, đầu tiên bọn họ giật mình rồi đồng loạt nhìn về phía đám người Diệp Quân.