Thấy vậy, Diệp Quân nhíu mày nói: “Ông định dùng ngoại vật sao?”
Bắc Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cũng có thể dùng!”
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Ta vốn còn có chút gánh nặng tâm lý, nhưng ông đã nói vậy thì…”
Vừa nói hắn vừa xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Vèo!
Ngay khi Diệp Quân nắm lấy kiếm Thanh Huyên, hắn chém một nhát.
Xoẹt!
Sợi xích quấn quanh người hắn bị chém đứt.
Thấy thế, sắc mặt Bắc Phong thay đổi, lúc này Diệp Quân đã biến thành tia kiếm quang đánh đến trước mặt ông ta.
Nhát kiếm này khác với những nhát kiếm trước đó.
Nó khiến lông tơ của Bắc Phong dựng đứng, cả người lạnh toát.
Khí tức tử vong.
Lúc này Bắc Phong lý trí hơn, không định đối đầu trực diện với hắn mà lùi về sau.
Xoẹt!
Nhát kiếm này của Diệp Quân chém vào không trung.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Bắc Phong cách đó cả ngàn trượng, không khỏi nhíu mày.
Bắc Phong nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Đây là kiếm gì thế?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Kiếm của cha ta”.
Kiếm Thanh Huyên: “…”
Bắc Phong thường nhíu mày, lúc ông ta có điều ngờ vực, Diệp Quân lại lần nữa biến thành kiếm quang đánh đến chỗ ông ta.
Bắc Phong hoảng hốt, không dám cứng rắn đối đầu, lập tức biến thành luồng ánh sáng đen rồi biến mất ở tận cuối tinh không.
Thấy Bắc Phong bỏ chạy, Diệp Quân cạn lời.
Hắn không định đuổi theo vì hắn biết rõ nếu cường giả ở cấp bậc như Bắc Phong muốn trốn chạy thì hắn không còn cách nào khác.
Diệp Quân nhắm mắt lại, lúc này trong người hắn tràn đầy hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ, không thể nào phát tiết.
Rất khó chịu.
Bây giờ hắn muốn đánh nhau.
Thế mà hắn nghĩ đến Nhị Nha.
Diệp Quân đã hơi mất lý trí, lập tức nói: “Nhị Nha, ra đây đánh một trận đi”.
Lúc này Nhị Nha xuất hiện trước mắt Diệp Quân.