Ấy vậy mà vẫn không chịu nổi trước sức mạnh Tuế Nguyệt này.
Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Diệp An mặt trắng như vôi, xem ra cũng đang dần đi đến giới hạn.
Diệp Quân bèn ngóng nhìn về phía trước thật xa, thấy được bóng dáng mơ hồ của một cánh cửa đá.
Sắp đến nơi rồi!
Thế là hắn hít vào một hơi thật sâu, cắn răng bước tiếp.
Một ngày sau, Diệp Quân siết chặt hai tay, cả người gồng cứng, cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong vũng lầy, bị sức mạnh Tuế Nguyệt nghiền ép đến muốn vỡ ra.
Đáng sợ thật sự.
Hắn không ngờ sức mạnh Tuế Nguyệt ở nơi tận cùng này lại kinh khủng đến thế.
Diệp Quân dừng bước khi nhận ra thân thể mình đã bắt đầu rạn nứt.
Một ánh mắt nhìn sang cho thấy Diệp An cũng đã ngừng lại, trong mắt là vẻ nặng nề.
Hai tỷ đệ liếc nhau, rồi...
Uỳnh!
Uỳnh!
Hai tia máu phóng lên cao.
Sức mạnh huyết mạch!
Bọn họ đồng thời kích hoạt huyết mạch Phong Ma, thổi ra hai khí tức đáng sợ càn quét bốn phía khiến thời không sôi sục.
Rồi họ tiếp tục đi tới.
Tuy vẫn còn khó khăn nhưng ít nhất đã có thể di chuyển tiếp tục.
Khoảng cách giữa họ và cửa đá ngày càng gần.
Khi còn cách khoảng trăm trượng, một tầng mây đen chợt giăng kín trên đầu họ. Vô số tia chớp màu xám lóe lên, để lôi uy khủng bố quét xuống.
Diệp Quân và Diệp An đồng thời biến sắc.
Diệp Quân tự hỏi: Sao lại còn có kiếp ở đây?
Chợt Diệp An nói: “Là Tuế Nguyệt Kiếp!"
Diệp Quân nhìn sang: “Tuế Nguyệt Kiếp?"
Diệp An gật đầu: “Là một loại kiếp do Tuế Nguyệt Chi Chủ khống chế, ta chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy”.
Diệp Quân nhìn tầng mây đen kịt vần vũ trên đầu, thấp giọng nói: “Hai ta hợp tác”.
Nhưng Diệp An lắc đầu.
Diệp Quân trợn mắt: “Tỷ đánh một mình hả?"
Diệp An liếc hắn một cái sắc lẻm rồi gõ nhẹ chân phải: “Tuế Nguyệt Chi Chủ, ra đây”.
Ầm!