Chu Khưu không cảm xúc nói: “Hôm nay bọn ta nghe theo lệnh của thư viện đến bắt giữ người này, đây là hợp pháp, cho dù viện trưởng có ở đây, hắn cũng không thể nói gì. Nhưng đám đệ tử Kiếm Tông các người thế mà lại công khai làm trái lệnh của thư viện…”
Ngay lúc này ‘Tông Võ’ đó bỗng cười nói: “Chu viện chủ, không cần phải nhiều lời với chúng đâu”.
Nói xong gã nhìn Việt Kỳ nói: “Việt tông chủ, nếu bà đã cố chấp bảo vệ người này thì bọn ta cũng chỉ đành giết cả bà và hắn thôi”.
Gã vừa dứt lời, thời không xung quanh đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó hàng chục người đồ đen chậm rãi bước ra từ bốn phía, từng luồng khí tức uy lực đáng sợ bỗng lan ra, áp chế mọi thứ.
Người đến có cảnh giới thấp nhất là cảnh giới Nhân Đạo.
Các cường giả này chỉ có thể được xem là cấp trung nếu ở tổng viện, còn ở các châu nhỏ thì quả là sự tồn tại như thần.
Nhìn thấy các cường giả đáng sợ này, đệ tử Kiếm Tông đều ngây người.
Thư viện điều động nhiều cường giả đỉnh cấp đến thế sao?
Chu Khưu dùng huyền khí truyền âm cho ‘Tông Võ’: “Đám người này đều là người của Kiếm Tông, nếu giết rồi, tổng viện Kiếm Tông…”
‘Tông Võ’ không nghĩ thế: “Giết thì cũng đã giết rồi, tổng viện Kiếm Tông thì thế nào?”
Nói rồi vẻ mặt gã bỗng trở nên hơi hung dữ: “Ở vũ trụ Quan Huyên, chúng ta là trời!”
Chu Khưu: “…”
Việt Kỳ ở cách đó không xa cũng cực kỳ ngạc nhiên, bà ta cũng không ngờ đối phương lại một lần phái đến nhiều cường giả đỉnh cấp như thế.
Lúc này ‘Tông Võ’ đó bỗng nói: “Tất cả kiếm tu ở Kiếm Tông Thanh Châu công khai chống lại lệnh của thư viện, đây là muốn làm phản, lập tức giết sạch”.
Giết hết cả tông môn!
Giết sạch cả tông môn!
Ngay khi ‘Tông Võ’ vừa dứt lời, các cường giả đỉnh cấp xung quanh bỗng lắc mình đồng loạt lao về phía các đệ tử Kiếm Tông ở phía xa, mấy chục cường giả ra tay cùng lúc, chỉ là uy lực khí tức đã làm cho trời đất chấn động đến mức trở nên hư ảo.
Nhìn thấy Tông Võ thế mà lại muốn tiêu diệt Kiếm Tông thật, sắc mặt Chu Khưu hơi tái nhợt, ông ta không ngờ Tông Võ lại dám làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy, giết chết đám đệ tử Kiếm Tông trước mặt này thì sự việc sẽ rất tồi tệ, mặc dù chỉ là một phân viện của Kiếm Tông nhưng họ cũng thuộc về Kiếm Tông.
Nhưng nghĩ lại nếu không giết đám người này, đến lúc thiếu niên tên Diệp Dương đó báo cáo chuyện gian lận trong cuộc thi Vạn Châu của họ thì chuyện này cùng rất tồi tệ.
Đã muốn làm thì sao không làm tuyệt tình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Khưu cũng đầy sát khí, dĩ nhiên ông ta hiểu rõ kiêng kỵ nhất lúc này là do dự không quyết.
Đã đến lúc này rồi thì là ngươi chết ta sống, không còn đường lui.
“Hỗn xược!”
Thấy đám cường giả bí ẩn đó đột nhiên ra tay, Việt Kỳ cách đó không xa tức giận quát, hai tay bà ta cầm kiếm vung mạnh một cái.
Vèo!
Sau khi một tiếng kiếm vang lên, một vùng kiếm quang lập tức đánh lùi các cường giả đang lao đến chỗ đệ tử Kiếm Tông đó.
Lúc này người đồ đen cách đó không xa bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Một luồng khí tức cực mạnh cuồn cuộn quét đến.
Ánh mắt Việt Kỳ lóe lên tia hung dữ, bà ta lắc mình biến thành tia kiếm quang lao đến.
Vụt!
Hai người vừa va chạm vào nhau, sức mạnh đáng sợ bỗng nổ tung, dư chấn của sức mạnh đó làm rung chuyển cả trời đất, lay động dữ dội như nước sôi, cực kỳ đáng sợ.
Ngay lúc này, các cường giả bí ẩn đó bỗng lao đến chỗ đệ tử Kiếm Tông cách đó không xa.
Diệp Quân bỗng nói: “Kiếm trận!”
Vừa dứt lời, ba mươi hai tia kiếm quang đột nhiên bắn lên bầu trời từ trong một nhóm đệ tử Kiếm Tông cách đó không xa, ngay sau đó ba mươi hai đệ tử Kiếm Tông cầm trường kiếm chỉ thẳng lên trời, thoáng chốc ba mươi hai sức mạnh sao trời lao thẳng xuống.
Ầm!