Khuất Tấn không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Tiêu Uyên thống lĩnh, ngươi nói gì vậy? Trung Chúng Thần Điện không chào hỏi một tiếng đã chạy đến Nam Chúng Thần Điện bọn ta để bắt ngươi, bây giờ còn hỏi có phải bọn ta muốn giết các ngươi hay không… Sao thế, Trung Chúng Thần Điện không xem Nam Chúng Thần Điện bọn ta là người à?”
Tiêu Uyên nhìn chằm chằm Khúc Tấn, nói: “Diệp Quân là kẻ Tiết Độc, chỉ cần là người của Chúng Thần Điện thì đều có trách nhiệm, cũng có quyền bắt giết hắn, tại sao bọn ta lại vạn dặm tới đây? Còn không phải vì Nam Chúng Thần Điện bao che cho kẻ Tiết Độc à?”
Khúc Tấn bật cười lớn: “Kẻ Tiết Độc? Tiêu Uyên thống lĩnh, một thương nhân thấp hèn tùy tiện tìm một mình giả dạng mà ngươi cũng tin được sao, thật thú vị… Ai không biết thương nhân này có thù oán với Diệp Quân? Ngươi có đảm bảo cô ta cố tình tìm ai đó để hại người khác không phải là để trả thù cá nhân đó chứ?”
Quân U nhìn Khuất Tấn, ánh mắt hiện lên tia sát khí.
Tiêu Uyên nhìn chằm chằm Khúc Tấn, trong mắt tựa hồ có sát khí: “Ta cứ nghĩ các ngươi chỉ đơn thuần không biết Diệp Quân là Tiết Độc, nhưng giờ xem ra không phải như thế, các ngươi biết hắn là Tiết Độc, nhưng còn muốn bao che cho hắn… Các ngươi muốn phản bội Thần Minh sao?”
Câu cuối giống như quả bom nổ chậm, trời đất rung chuyển.
Phản bội Thần Minh!
Sắc mặt cường giả Nam Chúng Thần Điện đều thay đổi, họ không sợ cường giả Trung Chúng Thần Điện, nhưng phản bội Thần Minh…
Khuất Tấn tiến lên một bước, được ấn Chấp Pháp tiếp sức mạnh, khí tức của y không hề yếu hơn Tiêu Uyên, y tức giận chỉ vào Tiêu Uyên: “Tiêu Uyên, ông đây đã gia nhập Chúng Thần Điện từ năm mười sáu tuổi, dành cả đời để và ra sinh tử với Chúng Thần Điện”.
Nói rồi y thọc tay phải vào ngực mình, khi duỗi ra, một trái tim vàng đỏ xuất hiện: “Ngươi mở mắt chó của ngươi ra mà xem, hạt giống thần của ta là màu vàng đỏ, ngươi lại nói ta phản bội Thần Minh, đệch mợ”.
Mọi người: “…”
Lúc này các cường giả của Nam Chúng Thần Điện đều nổi giận.
Họ đều là những tín đồ trung thành nhất của Thần Minh, cả đời chiến đấu vì Thần Minh, nhưng bây giờ đám người Trung Chúng Thần Điện lại nói họ phản bội Thần Minh.
Dựa vào đâu mà nói thế.
Xung quanh ngày càng có nhiều cường giả Nam Chúng Thần Điện.
Sắc mặt của Tiêu Uyên trở nên cực kỳ khó coi, gã cứ tưởng nhiệm vụ này sẽ rất dễ dàng, nhưng không ngờ thực lực của Diệp Quân mạnh như vậy, kế hoạch ban đầu của gã là đến dẫn Diệp Quân đi, nếu không được thì cứ giết hắn ngay tại chỗ, nhưng thực lực của Diệp Quân hơn cả những gì gã nghĩ.
Điều thứ hai gã không ngờ đến là các cường giả Nam Chúng Thần Điện lại dám quang minh chính đại bao che cho Diệp Quân.
Nếu đang ở bên ngoài, dĩ nhiên gã sẽ không sợ, nhưng ở đây, những cường giả Nam Chúng Thần Điện trước mặt này có lợi thế hơn, vì họ có quan ấn của mình, có thể tăng thực lực rất nhiều.
Lúc này Qua Hàn nãy giờ vốn vẫn im lặng bỗng bước ra, nhìn Tiêu Uyên nói: “Tiêu thống lĩnh, Diệp Quân có phải là Tiết Độc hay không, Nam Chúng Thần Điện bọn ta sẽ điều tra, nếu hắn là Tiết Độc thật thì bọn ta sẽ không bao che cho hắn, các ngươi… mời về cho”.
Y biết không thể làm mọi chuyện trở nên khó coi.
Vẫn phải nhường đối phương một bước, nếu không một khi gặp bế tắc, vẫn sẽ gây bất lợi cho Nam Chúng Thần Điện, vì hiện tại… rất có khả năng Diệp Quân này là Tiết Độc thật.
Y cũng không ngờ Nam Tiêu này lại lớn gan như thế, dám dẫn một Tiết Độc về…
Tất nhiên việc cấp bách hiện giờ không phải là truy cứu chuyện này mà là phải đoàn kết một lòng trước.
Vấn đề nội bộ thì là của nội bộ, nhưng lúc đối mặt với bên ngoài thì phải đoàn kết.
“Đi?”
Tiêu Uyên lại cười nham hiểm.
Dĩ nhiên gã sẽ không đi.
Đùa à, giờ đã xác định Diệp Quân là kẻ Tiết Độc, nếu cứ về như thế, thể diện của Trung Chúng Thần Điện của họ để ở đâu?
Trước giờ Trung Chúng Thần Điện luôn là bá chủ, sao có thể bị nhục nhã như vậy được?
Tiêu Uyên nhìn mấy người Khúc Tấn, chỉ vào Diệp Quân ở đằng xa: “Hôm nay cho dù hắn không phải là Tiết Độc, chỉ cần Trung Chúng Thần Điện ta hắn thế thì hắn phải là thế”.
Nói rồi gã bỗng quay người lại gầm lên: “Người đây, mở đại đạo Thần Chiến, gọi người, tiêu diệt chúng cho ta”.
Một thị vệ đằng sau gã bỗng lấy một lá bùa ra, lá bùa bay lên trời.
Ầm!
Thời không trên trời nứt ra, một đường hầm thời không màu vàng vạn trượng xuất hiện.