Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta và hắn đều không còn đường lui. Giờ cho dù ta đi nơi khác, đợi hắn cũng đi ra rồi thì phân thân này không phải đối thủ của hắn. Hắn cũng thế thôi, không còn lựa chọn nào khác”.
Xi Thương: “Vậy thì ngươi phải đi thuyết phục Hạo Thần. Y mới là người phát động trận chiến năm ấy, bao nhiêu 'Thần' ở đây đều nghe y”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ta đến đây lần này cũng là để tìm y, đi ngang đây thì ghé qua gặp ngươi, Ma Thần. Y là người phát động nhưng thái độ của ngươi mới là mấu chốt, đúng chứ?"
Trong các Thần năm xưa, hai người mạnh nhất chính là Hạo Thần và Ma Thần trước mắt này đây. Chỉ khi giải quyết được cả hai thì kế hoạch của ông ta mới thành công.
Xi Thương rơi vào trầm tư.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không vội, người nên vội là các Thần nơi ranh giới Hư Chân này mới đúng.
Một hồi sau, Xi Thương nói: “Ta có một câu hỏi cuối cùng. Tên kia có chết được không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không”.
Xi Thương nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đánh bại hắn là được”.
Xi Thương gật đầu: “Hiểu rồi, ta sẽ toàn lực phối hợp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tốt”.
Rồi xoay người đi.
Một hồi sau, Xi Thương ngồi xuống thềm đá, ngẩng đầu nhìn lên cao. Vì phong ấn nên nơi đó chỉ có một màu đen như mực, sâu không thấy đáy.
Gã cười lên: “Cũng định xem bọn ta như quân cờ à”.
...
Cổ Thần Khư.
Diệp Quân vẫn đang tiếp nhận truyền thừa, nói đúng hơn là đang luận đạo với các tiên hiền đời trước của Cổ Thần.
Ý thức của hắn rơi vào một vùng hư vô, đang tranh luận kịch liệt với ảnh ảo của các vị kia.
Chủ đề là tu cảnh giới hay không.
Tiên hiền: “Không tu cảnh giới mà ngươi nói là tạo ra con đường của mình rồi đi đến cuối. Nhưng cái cuối này có tiêu chuẩn không? Ngươi có biết giới hạn của nó là gì, ở đâu không?"
Ông lão áo trắng bên ngoài nhìn vào màn hình, thấy vị tiên hiền nước Cổ Thần này bỗng mở miệng thì giật mình, không ngờ vị này lại ló mặt.
Bên trong thời không hư vô, Diệp Quân gật đầu: “Ta có tiêu chuẩn, cũng biết giới hạn của nó ở đâu”.
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Tiêu chuẩn gì?"
Diệp Quân: “Trưởng bối trong nhà chính là tiêu chuẩn”.
Tiên hiền nước Cổ Thần hỏi lại: “Vậy ngươi có bao giờ nghĩ không tu cảnh giới của họ thật ra chỉ là họ đạt đến trình độ nhất định rồi không còn cảnh giới nào dùng để đánh giá họ nữa?"
Diệp Quân nhíu mày.
Tiên hiền nước Cổ Thần: “Nói cách khác, bọn họ cũng có thể có cảnh giới, nhưng chỉ có họ biết nó ra sao, mà ngươi chưa gì đã đòi học theo. Ta thấy không phù hợp, ngươi còn chưa tu luyện tới cảnh giới cao nhất được biết đến mà đã theo đuổi cảnh giới không biết. Ngươi không thấy phi thực tế à?"