Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.
Tang Mi đi đến một bên, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn vai, đường cong cơ thể đẹp đẽ bỗng chốc lộ ra.
Diệp Quân chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu thì sau khi lột da chẳng qua là hai trăm linh sáu chiếc xương.
Không có gì đáng để xem cả.
Hơn nữa vẫn còn mặc quần áo mà.
Tang Mi nói: “Dạo này ta có chút thu hoạch nhỏ ở trong Tiểu Tháp, ta chia sẻ cho ngươi nhé”.
Diệp Quân khá tò mò: “Thu hoạch gì thế?”
Tang Mi cười nói: “Liên kết thời gian”.
Diệp Quân càng cảm thấy khó hiểu.
Tang Mi nói: “Nói đơn giản chính là dịch chuyển một phần thời gian trong Tiểu Tháp ra bên ngoài, kết nối nó với thời gian bên ngoài”.
Diệp Quân chớp mắt: “Như thế được sao?”
Tang Mi gật đầu: “Được chứ”.
Diệp Quân buông cuốn sách trên tay xuống, vội hỏi: “Hiệu quả thế nào?”
Tang Mi cười nói: “Đạo thời gian của ngươi cao hơn Đạo thời gian của thế giới này… Nói cách khác, khi đối thủ của ngươi là một, ngươi đã là hai rồi, các ngươi ở cùng một thế giới nhưng lại không cùng thời gian…”
Diệp Quân cảm thấy có hứng thú: “Làm thế nào vậy?”
Tang Mi chóp mắt: “Đây chẳng phải là chuyện ngươi nên nghĩ sao?”
Diệp Quân nói: “Chẳng phải cô nói muốn chia sẻ cho ta đó sao?”
Tang Mi nói: “Ta chỉ chia sẻ suy nghĩ của ta cho ngươi thôi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tang Mi cười nói: “Ta từng làm thử nghiệm, có thể làm được, nhưng cách của ta không hợp với ngươi, ngươi phải tự mình tìm cách”.
Nói rồi cô ta nhếch môi: “Tiểu kiếm tu Diệp Quân, suy nghĩ “lấy đến” này của ngươi rất không tốt nhé”.
Diệp Quân cạn lời.
Tang Mi cười nói: “Ta ra ngoài đi dạo, ngươi có thể cho ta chút tiền không? Là Chân Linh Tinh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được, cô cần bao nhiêu?”
Tang Mi nói: “Một trăm triệu”.
“Gì cơ?”
Diệp Quân tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nói: “Cô… Một trăm triệu?”
Tang Mi chớp mắt: “Nhiều… lắm sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Không… nhiều à?”
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Là lỗi của ta”.
Diệp Quân gật đầu, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, người phụ nữ này biết mình sai để sửa cũng tốt, lúc này lại nghe Tang Mi nói: “Không ngờ ngươi lại nghèo như thế”.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô cần tiền làm gì?"
Tang Mi reo lên: “Mua sắm mua sắm mua sắm!!”
Diệp Quân: “...”
Tang Mi: “Chúng ta đi dạo đi!"
Diệp Quân muốn từ chối nhưng đã bị cô ta nắm cánh tay lôi đi: “Muốn hiểu biết về một nền văn minh thì chỉ đọc sách thôi là không đủ, ngươi còn phải xem nó ra sao nữa. Sách viết chưa chắc đã là thấy, phải tận mắt nhìn thấy mới là thật”.
Thế là hai người rời khỏi phủ đệ.
Trên phố.
Thành Chúng Thần là một nơi phồn hoa náo nhiệt. Diệp Quân chưa từng nhìn thấy nơi nào có nhiều tòa nhà chọc trời san sát nhau như muốn đâm thủng tầng mây đến vậy, tòa nào tòa nấu đều được làm từ linh thạch đặc biệt nên càng thêm nguy nga chói lóa.
Khi đêm xuống thì ánh sao trên cao rọi vào những kiến trúc này, khiến chất liệu phản chiếu lại ánh sáng nên càng lóa mắt như biển sao thực thụ.