Người tiếp theo!
Còn muốn đánh nữa à?
Tất cả các thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy kinh hãi.
Ngay lúc này lại có thêm một thần linh chậm rãi bước ra từ trong đường hầm thời không.
Đó là một người đàn ông vóc dáng khá cao, mặc một bộ đồ trắng đơn giản, rất mộc mạc, tay trái cầm một thanh đao.
“Tùy Tâm”.
Có thần linh ở đó ngạc nhiên thốt lên.
Tùy Tâm!
Đứng thứ sáu bảng Chân Võ.
Người đến không phải là người đứng thứ bảy mà là thứ sáu.
Nhìn thấy Tùy Tâm, vẻ mặt các thần linh đều trở nên vô cùng nghiêm túc, dĩ nhiên là mong đợi nhiều hơn.
Tùy Tâm này là một vị đao tu, là một nhân vật truyền kỳ ở Chân vũ trụ, nghe nói năm đó từng nhảy lên ba cấp giết một Tuế Nguyệt Tiên.
Nhảy lên tận ba cấp.
Thiên tài đáng sợ này đã không phải là người mà có thể dùng cảnh giới đơn thuần đo lường được.
Đến sau trận chiến đó, Tùy Tâm dường như mất tích, chỉ thỉnh thoảng có chút tin đồn, gã chuyên tâm khổ tu.
Các thần linh đều khá bất ngờ, không ngờ Tùy Tâm lại xuất hiện ở đây.
Tất cả thần linh đều vô cùng mong đợi.
Tùy Tâm chậm rãi bước đến chỗ Diệp Quân, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Diệp Quân đang định ra tay, mà ngay lúc này Diệp Khải bỗng xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn vừa định nói gì đó, Diệp Khải lại bỗng cả giận nói: “Nếu huynh không để cho bọn ta chiến đấu thì bọn ta ở đây có ích gì nữa? Nhìn một mình huynh chết trận sao?”
Diệp Quân nhếch môi, vừa định nói gì đó, Diệp Khải lại ngắt lời: “Đỡ huynh ấy xuống đi”.
Vừa dứt lời, Nguyệt Trần và Cổ thái tử lập tức bước đến bên cạnh Diệp Quân đỡ hắn xuống.
Diệp Khải xoay người nhìn Tùy Tâm ở đằng xa: “Ta sẽ đánh với ngươi”.
Tùy Tâm lại lắc đầu, gã nhìn Diệp Quân: “Ta chỉ đánh với hắn”.
Diệp Khải nhíu mày, Tùy Tâm lại nói: “Hắn có thể chữa trị vết thương trước, sau khi hắn hồi phục ta sẽ đánh với hắn”.
Diệp Khải nhìn Tùy Tâm: “Đánh chết ta, ngươi có thể trị thương rồi đánh với Diệp Quân huynh”.
Tùy Tâm im lặng một lúc lâu rồi gật đầu nói: “Được”.
Vừa dứt lời, gã bỗng lao đến trước, tung một đao ra.
Xoẹt!
Vừa xuất ra đòn tấn công, đao quang cả vạn trượng xuất hiện làm chấn động trời đất.
Diệp Khải híp mắt, lần này y không nương tay, hai tay giơ lên: “Mở!”
Ầm!
Y vừa dứt lời, một cánh cửa bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu y.
Pháp Môn!