Từ Chân bước đến trước bàn đọc sách, chợt nghĩ đến điều gì, cô ta lại bước ra cạnh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, ven đường, Diệp Quân đang đứng đó đợi xe.
Lát sau, Diệp Quân lên xe, biến mất ở góc đường.
Bấy giờ Từ Chân mời quay trở lại bàn sách, cầm bút, bắt đầu công việc ngày hôm nay.
…
Hôm nay có tiết học nên Diệp Quân đi tới học viện Ngân Hà.
Vừa tới Kiếm Đạo Viện, Diệp Quân đã thấy nhóm Mộc Uyển Du có mặt ở đó, nhưng Hiên Viên Lăng thì không thấy đâu.
Thấy Diệp Quân tới, Mộc Uyển Du mỉm cười, bước nhanh tới chỗ hắn, hưng phấn nói: “Hiện giờ tôi đã đạt tới Võ Đạo cấp ba”.
Cấp ba!
Diệp Quân ngạc nhiên: “Nhanh thế cơ à?”
Mộc Uyển Du gật đầu: “Hiện giờ tôi cũng là Cổ võ giả rồi”.
Diệp Quân khẽ nói: “Công pháp tôi cho cô là công pháp tu tiên, cố gắng lên, về sau cô chính là người tu tiên”.
Tu tiên!
Sắc mặt Mộc Uyển Du trở nên nghiêm nghị, hiện giờ cô ấy đã không còn là cô gái ngây ngô như trước, mấy ngày qua, cô ấy tiếp xúc với Hiên Viên Lăng và Song Song, cũng đã có hiểu biết đôi chút về con đường tu luyện. Mộc Uyển Du biết, công pháp tu luyện của mình hết sức quý giá, nhưng cô ấy vẫn không ngờ, đó lại chính là công pháp tu tiên trong truyền thuyết.
Chợt nhớ đến điều gì, cô ấy cúi đầu, nhìn xuống chiếc nhẫn không gian của mình, gương mặt thoáng hiện một nụ cười rung động lòng người.
Diệp Quân nhìn về phía Song Song và Mục Vân, lúc này, Song Song đã đạt tới cấp chín, thêm một bước nữa là thành tông sư.
Thực ra, có công pháp tu luyện mà hắn tặng, muốn đạt đến cấp độ tông sư thật sự không khó khăn gì.
Chỉ có điều, linh khí nơi này quá loãng.
Nếu không, ba người này tu luyện công pháp hắn đưa, có lẽ còn có thể đi xa hơn, đặc biệt là Mộc Uyển Du, cô ấy đang tu luyện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.
Hiện giờ, Song Song và Mục Vân đều hết sức tôn kính Diệp Quân, hai người thấy Diệp Quân đến đều vội vàng chắp tay chào, hô sư phụ.
Diệp Quân lại dạy ba người một vài kĩ xảo và vài chiêu kiếm thông thường rồi rời khỏi Kiếm Đạo Viện. Hắn vừa ra khỏi đó, Mộc Uyển Du đã đuổi theo.
Diệp Quân nhìn Mộc Uyển Du, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộc Uyển Du do dự giây lát rồi hỏi: “Có thể trò chuyện chút không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hắn lại dừng một chút mới nói tiếp: “Uyển Du, cô không cần phải khách sáo với tôi như thế. Khi tôi mới tới ngôi sao màu xanh này, may nhờ có cô chăm sóc, nếu không, chỉ sợ chỗ ăn chỗ ở, tôi cũng chẳng kiếm được. Mặc dù sau đó giữa hai chúng ta có xảy ra chuyện không hay nhưng tôi chưa bao giờ trách cô, thật đấy”.
Nghe Diệp Quân nói thế, trong khoảnh khắc, lệ đã dâng đầy trong đôi mắt Mộc Uyển Du, cô ấy bước tới trước mặt Diệp Quân, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vai hơi run run.