Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Tang Mi đi đến: “Tang cô nương, ngươi không hy sinh hết chúng sinh, cô sẽ không thể đi xa hơn, không thể tiến xa hơn, cô sẽ không phải là đối thủ của ta”.
Tang Mi mỉm cười nói: “Vậy à?”
Vừa dứt lời, cơ thể cô ta trở nên hư ảo.
Chủ nhân Bút Đại Đạo híp mắt: “Phá vòng, một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín…”
Vừa dứt lời, rất nhiều phù văn màu vàng xuất hiện xung quanh ông ta.
Mặc dù chủ nhân Bút Đại Đạo khá ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vẫn chưa đủ, Tang cô nương, vẫn chưa đủ, ha ha…”
Ông ta vung tay áo, một đạo ấn bay lên trời, quét sạch mọi thứ, nhưng ngay sau đó một tia sáng Thần Minh trấn áp đạo ấn của ông ta…
Trong ánh sáng Thần Minh đó là Tang Mi.
Ánh mắt chủ nhân Bút Đại Đạo hiện lên vẻ hung ác: “Thần Minh, cô cũng muốn phong ấn ta sao? Cô còn chưa đủ! Ngoài bốn người kia, trong vũ trụ này không ai có thể làm gì được ta…”
Nói rồi ông ta giơ tay lên, thoáng chốc mấy vạn Đại Đạo lao lên trời, đối kháng với ánh sáng Thần Minh.
Từ lúc này, Tang Mi ở trong ánh sáng Thần Minh bỗng bùng cháy, khí tức ánh sáng Thần Minh lập tức tăng lên gấp mấy vạn lần.
“Điên rồi!”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Cô… cô lại hiến tế bản thân, cô… cô điên rồi sao?”
Tang Mi không nói gì, cô ta chậm rãi bước xuống, mỗi bước đi của cô ta, hàng vạn Đại Đạo của chủ nhân Bút Đại Đạo lại giảm xuống một trượng.
Một bước giảm một.
Lúc này tất cả sinh linh tín ngưỡng Thần Minh ở cả nền văn minh Thần Minh đều có thể cảm nhận rất rõ ý chí Thần Minh trong cơ thể mình đang dần biến mất…
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Tang Mi ở trong ánh sáng Thần Minh, không thể tin nổi nói: “Làm sao có thể? Cho dù cô hy sinh bản thân cũng không thể, làm sao có thể…”
Nói rồi ông ta sử dụng Đại Đạo của mình, nhưng không có tác dụng, mỗi bước đi của Tang Mi, Đại Đạo của ông ta sẽ giảm xuống một trượng.
Nhưng thân thể và thần hồn của Tang Mi cũng dần trở nên hư ảo.
“Tang cô nương”.
Diệp Quân biến thành kiếm quang lao về phía Tang Mi, nhưng vừa đến gần thì bị sức mạnh bí ẩn áp chế, không thể động đậy.
Diệp Quân nhìn Tang Mi từ từ biến mất, hắn lấy kiếm khí mà cô cô đưa cho mình ra không chút do dự, nhưng ngay khi hắn lấy kiếm khí ra, khí tức của kiếm ý Trật Tự và kiếm ý vô địch trong người hắn bỗng giảm xuống…
Hai kiếm ý của hắn nhanh chóng giảm xuống hết mức.
Nhưng dù vậy, Diệp Quân vẫn không chút do dự muốn sử dụng kiếm khí, nhưng lúc này Tang Mi lại lắc đầu nhìn hắn, ánh mắt cô ta hiện lên sự kiên định trước nay chưa từng và sự cầu xin: “Tiểu Quân, con đường của ta… đã kết thúc rồi, ta không thể đi tiếp nữa, nhưng lý tưởng của ta vẫn còn đó, chúng ta đều hy vọng thế giới này sẽ tốt đẹp hơn… ngươi sẽ đi tiếp… thay ta được không?”
Cô ta biết rõ ý tưởng tận sâu đáy lòng hắn, hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi cái xưng hô vua dựa dẫm này…
Hắn biết ý tưởng tận sâu đáy lòng cô ta, cô ta muốn hắn thực hiện được.
Họ có chung lý tưởng.
Mà muốn hoàn thành lý tưởng này… Diệp Quân hắn không thể là vua dựa dẫm, phải trở thành người mạnh nhất thế gian này…
Nhìn Tang Mi dần biến mất, cùng với sự khẩn cầu và kiên định trong mắt Tang Mi, ánh mắt Diệp Quân dần trở nên trống rỗng, hắn bỗng quỳ xuống, nhìn mảnh kiếm khí Thiên Mệnh lơ lửng trong lòng bàn tay mình, hắn nhìn một lúc, cả người như sắp phát điên, nước mắt tuôn rơi: “Diệp Quân ta sẽ không bao giờ được gọi cô cô, ông nội, đại bá, người nhà họ Dương nữa… không gọi nữa…”
Vừa dứt lời, hắn run rẩy buông tay ra, kiếm khí Thiên Mệnh đó rơi xuống…