Vì vậy hắn đã thử! Không ngờ lại thực sự thành công!
Mà hắn còn phát hiện cơ thể này của hắn được ngưng tụ từ kiếm ý, nếu đối mặt với kiếm ý yếu hơn hắn thì cơ thể hắn hoàn toàn có thể hấp thu kiếm ý của đối phương, thậm chí là kiếm kỹ.
Kiếm thế!
Diệp Quân không nhịn được bật cười. Mẹ kiếp! Rất nhiều lúc, đàn ông phải ép bản thân mình!
Xa xa, nét mặt Vu Dịch trở nên cực kỳ khó coi, cô ta không ngờ hai Thánh Vương bắt tay nhau công kích mà Diệp Quân vốn đã thế suy sức yếu chẳng những không chết, ngược lại còn mạnh hơn.
Sắc mặt hai Thánh Vương lúc này cũng hơi khó coi, bọn họ cũng không ngờ thanh niên kiếm tu trước mắt này lại có thể dùng kiếm ý để tái tạo cơ thể! Hai Thánh Vương nhìn nhau, giây tiếp theo, cả hai cùng biến mất tại chỗ.
Đùng đoàng!
Hai luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên quét qua nơi đây.
Trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, hắn cầm kiếm Thanh Huyên, một lần nữa lao về phía hai vị Thánh Vương.
So với lúc trước, tuy hiện giờ hắn vẫn không đánh lại hai Thánh Vương, nhưng trong lòng hắn đã hoàn toàn coi thường đối phương.
Thánh Vương gì chứ? Chỉ là con kiến thôi!
Tất cả đều là kiến hôi!
Đừng nói là hai con kiến này, cho dù cha và ông nội có tới thì cũng chỉ là kiến.
Lúc này, sự tự tin của hắn đã bùng nổ!
Ta đây coi thường mọi thứ!
Bùm!
Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lại bị hất văng, mà lần này hai vị Thánh Vương không chút nương tay, điên cuồng đuổi theo về phía hắn.
Đoàng đoàng đoàng…
Chẳng mấy chốc, những tiếng nổ kinh hoàng vang lên khấp đất trời, mỗi tiếng nổ vang lên đều sẽ khiến những cường giả của nền văn minh Thiên Hành đang theo dõi trận chiến từ bốn phía phải run rẩy toàn thân.
Mà Diệp Quân cũng hoàn toàn bị hai vị Thánh Vương áp chế, tuy hắn có kiếm Thanh Huyên, nhưng sức mạnh vẫn còn kém xa hai Thánh Vương, vì vậy vẫn bị áp chế.
Nhưng khác với trước đó là sức mạnh của hai Thánh Vương không thể phá vỡ được thân thể của Diệp Quân nữa…
Bên kia, Vu Dịch nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt cô ta khó coi như sắp xuống mồ, giờ phút này cô ta phải chấp nhận một sự thật rằng tuy hai Thánh Vương áp chế được Diệp Quân, nhưng cũng không thể giết được hắn ngay trong thời gian ngắn.
Mà Diệp Quân chỉ cần kéo dài thêm ít nhất nửa khắc nữa là hai vị quan chấp hành đứng đầu sẽ có thể đi ra.
Nghĩ đến hai quan chấp hành đứng đầu, nét mặt Vu Dịch càng thêm khó coi. Cô ta cứ tưởng thực lực của Thánh Vương hẳn là tương đương với hai quan chấp hành đứng đầu kia, nhưng bây giờ xem ra thực lực của Thánh Vương chắc chắn vẫn có khoảng cách so với hai vị quan chấp hành đứng đầu kia. Bởi vậy, một khi họ khôi phục thương thế thì thế cục sẽ lập tức xoay chuyển.
Không thể kéo dài thêm nữa!
Vu Dịch như nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn Nhất Niệm cách đó không xa, lúc này Nhất Niệm đang giao đấu với Thế Tông.
Nhất Niệm cũng bị áp chế!
Nhưng khả năng điều khiển thời không của cô ta quá bất thường, cô ta cũng không phản kích mà luôn điều khiển thời không để phòng ngự, bởi vì thời không của cô ta quá kỳ lạ nên trong lúc nhất thời, Thế Tông cũng chẳng làm gì được cô ta.
Thấy Thế Tông không thể nhanh chóng giết được Nhất Niệm, mặt Vu Dịch lạnh đi. Đáng đời Ác Đạo Minh bị Diệp Quân đánh chỉ còn lại một điện!
Một đám ngu ngốc, vô dụng!
Vu Dịch bỗng nhìn về phía ông lão sau lưng: “Bố Lão, mau giúp ông ta bắt sống Nhất Niệm, dùng Nhất Niệm uy hiếp Diệp Quân”.
Ông lão phía sau cô ta chần chừ một lúc, mặc dù cảm thấy hơi vô liêm sỉ, nhưng ông ta biết chuyện này cần lấy đại cục làm trọng, vì thế bèn gật đầu. Ông ta tiến lên một bước, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên quét tới.
Ầm!
Sau tiếng nổ vang, Nhất Niệm bị hất văng cả mấy nghìn trượng.
Ông lão đang định ra tay lần nữa thì đúng lúc này, ông ta như cảm nhận được điều gì, con ngươi đột nhiên co rụt lại, ông ta quay đầu nhưng lại kinh hãi phát hiện, mình chẳng thể di chuyển được nữa.
Phập!