Cường giả cạnh gã hỏi: “Sao vậy?”
Cường giả cảnh giới Chủ Thần kia nói: “Bên trên đã biết chuyện ở đây rồi, bảo chúng ta rời đi.”
Vị cường giả kia không hiểu: “Vậy Diệp Quân này…”
Cường giả cảnh giới Chủ Thần dẫn đầu nhìn cuối tinh không nơi xa: “Có người tới trừng trị, đi.”
Nói rồi, gã dẫn đám đông quay người biến mất ở cuối tinh không.
Bên khác, Diệp Quân tới một dãy núi vô tận, hắn tìm một vũng nước, ngồi xuống, hắn lấy nhẫn không gian chứa Qua Kiếm ra, trong nhẫn không gian, có hơn trăm triệu Chân Linh Tinh.”
Thấy nhiều Chân Linh Tinh như vậy, Diệp Quân không khỏi cảm thán: “Làm quan đúng là có tiền.”
Nói rồi, hắn lại nhìn hộp kiếm kia, bên trong có ba thanh kiếm, đều là đạo khí cực phẩm, rất khác thường, ngoài ra, trong nhẫn không gian còn có một ít thần vật, giá trị đắt đỏ.
Hắn ước tính một lát, nếu lấy ra đi bán, ít nhất cũng đổi được trên trăm triệu Chân Linh Tinh.
Trước mắt xem ra, chuyện tiền nong hoàn toàn không cần lo.
Lấy tĩnh chế động!
Lát sau, hắn lấy một ít đan dược trị trương từ nhẫn không gian chứa Qua Kiếm ra, hắn lấy một viên đan dược nuốt vào, rất nhanh, trong người hắn xuất hiện một năng lượng thần bí, loại năng lượng thần bí kia nhanh chóng sửa chữa phục hồi thân thể của hắn.
Tông Tín bỗng nói: “Tiếp theo ngươi có dự định gì?”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối có đề nghị gì không?”
Tông Tín nói: “Phản kháng lại luôn.”
Diệp quân: “…”
Tông Tín nói: “Dù sao thì cũng tới lúc này rồi, hòa giải là chuyện không thể, ngươi nói xem?”
Diệp Quân gật đầu: “Có lý.”
Nói xong, hai mắt hắn từ từ nhắm lại, bắt đầu tập trung trị thương.
Tông Tín không nói nữa, thiếu niên trước mắt là một thiếu niên rất có chủ kiến, ông ta nói nhiều nữa, sẽ chỉ ngược lại.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này, vết thương của hắn đã gần như hồi phục.
Diêp Quân bỗng cau mày, sau đó nói: “Nếu đã đến rồi, sao không xuất hiện?”
“Ồ?”
Một âm thanh bỗng truyền từ bên phải tới: “Vì sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Tông Tín cũng kinh ngạc: “Sao ngươi phát hiện được?”
Diệp Quân đáp: “Đoán.”
Tông tín: “?”
Bên phải, âm thanh kia bỗng cười: “Lúc tới, thấy ngươi đang trị thương, nên không xuất hiện, vì giết một kiếm tu bị thương thì không có ý nghĩa.”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, ở bên phải dưới một gốc cây đại thụ cách hắn mấy chục trượng, có một người đàn ông trung niên đang đứng đó. Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu xanh nhạt, đang chắp tay đứng, khi nói chuyện, có một luồng khí tức chế ngự hết thảy.
Diệp Quân nhìn người đàn ông ở trước mặt: “Trung Chúng Thần Điện sao?”
Người đàn ông cười nói: “Điện chủ Võ Anh Điện, Hồng Tông.”
Võ Anh Điện!
Diệp Quân cau mày: “Hình như Nam Chúng Thần Điện không có bộ phận này.”
Hồng Tông chậm rãi đi về phía Diệp Quân: “ Bọn họ tất nhiên không có, những năm gần đây Nam Chúng Thần Điện đã sa sút, thực lực không còn được như trước, rất nhiều bộ phận đã bị cắt giảm. Võ Anh Điện là một bộ phận đặc biệt, tổng quản đạo thống Thiên Hạ Võ Đạo từ các Vực, ngươi có thể hiểu là đại đa số cường giả của Trung Chúng Thần Điện, đều là do chúng ta dạy dỗ.”
Nói đến đây, ông ta cười lên: “Qua Kiếm mà ngươi giết trước đó cũng xuất thân từ Võ Anh Điện chúng ta, nó xem như là cháu của ta…”