Hắn đương nhiên biết ý đồ của Cổ Bàn, nhưng hắn biết, trên người chủ nhân bút Đại Đạo có linh hồn thần bí kia giúp đỡ, cho dù không đánh lại được hắn với Cổ Bàn, nhưng để tự bảo vệ mình thì chắc chắn là không có gì trắc trở.
Ba người cứ chờ đợi như vậy, cuối cùng, nơi chân trời phía xa xuất hiện một vệt màu trắng bạc.
Trời đã sáng.
Diệp Quân nhìn xung quanh, khí tức trong bóng tối ở xung quanh đều đã biến mất, tất cả lại trở lại bình thường.
Lúc này, cổng thành mở ra, một gã thị vệ đi ra từ bên trong cổng thành, nhìn thấy ba người Diệp Quân thì lập tức hơi sửng sốt.
Ba người Diệp Quân đứng dậy đi vào bên trong cổng thành.
Sau khi vào thành, Diệp Quân liếc mắt nhìn xung quanh một cái, 'thành Khâu Ung' này cũng không lớn, trông rất sơ sài, đa số người dân trong thành đều là người bình thường, chỉ có một số ít người là người đã tu luyện võ đạo, nhưng đều rất rất yếu, thậm chí còn chưa chạm đến 'khí'.
Lúc này, một người đàn ông trung niên nho nhã đột nhiên đi tới trước mặt ba người, người đàn ông trung niên nhìn ba người, mỉm cười: "Ba vị... đến từ bên ngoài à?"
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông trung niên hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại lập tức khôi phục bình thường, ông ta chắp tay: “Ba vị, ta là Lý Sĩ, là thành chủ của thành Khâu Ung... Không biết ba vị đến thành Khâu Ung của ta..."
Nhìn thấy Lý Sĩ ở trước mặt hơi căng thẳng, Diệp Quân cười nói: "Lý thành chủ, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, cũng không có ý khác."
Vẻ mặt của Lý Sĩ lập tức thả lỏng, sau đó nói: "Ba vị có cần ta giúp gì không?"
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Lý thành chủ, không biết có thể tìm hai người giúp ta được không, bọn họ là dân làng của thôn Nguyên, tên là Nguyên Chấn và Tần Liên!"
"Thôn Nguyên!"
Lý Sĩ nói: "Chờ một chút."
Nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn về phía một ông lão cách đó không xa, ông lão vội vàng bước tới, ông ta lấy một cuốn sách ra và lật xem, một lúc sau, ông ta nói: "Bọn họ đã từng đến thành Khâu Ung, nhưng lại rời đi rồi."
Diệp Quân nhìn ông lão: "Rời đi rồi?"
Ông lão vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Quân nhíu mày lại.
Lý Sĩ hơi nghi ngờ và nói: "Bọn họ không trở về thôn Nguyên?"
Ông lão lắc đầu: "Không."
Vẻ mặt của Lý Sĩ tối sầm lại: "Cái này..."
Diệp Quân liếc mắt nhìn hai người một cái, đương nhiên là hắn có thể nhìn ra được là hai người này không hề nói dối, nói cách khác, hai người Nguyên Chấn kia đã rời khỏi thành Khâu Ung, nhưng cũng không có khả năng quay về Nguyên Thành...
Lành ít dữ nhiều!
Đúng lúc này, ông lão kia đột nhiên nói: “Cổng thành mà bọn họ rời đi không phải là cổng nam.”
Diệp Quân nhìn về phía ông lão, ông lão nhìn vào quyển sách và nói: “Trên ghi chép là bọn họ rời đi bằng cổng phía bắc… cổng phía nam chính là cổng mà ba vị đại nhân vừa mới đi vào, từ cổng này là hướng quay về thôn Nguyên, mà đi từ cổng Bắc, chính là… rời xa thôn Nguyên."
Diệp Quân nói: "Có thể điều tra được bọn họ đã làm gì ở trong thành không?"
Ông lão cười gượng: "Chuyện này không được."
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: "Đi ra ngoài từ cổng bắc, chính là thông với đường đến Cổ Thần Đô à?"
"Cổ Thần Đô?"
Ông lão hơi nghi ngờ.
Mà vẻ mặt của Lý Thành Chủ kia thì đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt của ba người Diệp Quân dừng lại ở trên người của Lý Sĩ, Lý Sĩ cười gượng: "Ba vị đại nhân, đối với Cổ Thần Đô này, ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là trong truyền thuyết... Chúng ta đều cho rằng nó không tồn tại, nhưng không ngờ..."
Diệp Quân nói: “Các ngươi cũng không biết ư?”
Lý Sĩ gật đầu: “Không biết, ta cũng chỉ là từng thỉnh thoảng nghe người của thế hệ trước nhắc đến… Chúng ta căn bản không dám rời đi quá xa, cho dù rời đi, cũng nhất định không qua đêm ở bên ngoài, chỉ cần qua đêm ở bên ngoài, cơ bản là không thể quay về."