Chu Vũ trầm giọng đáp: “Ngu Ngưng cô nương, cô muốn nói gì?”
Ngu Ngưng nói: “Với khả năng tình báo của Tiên Bảo Các, chắc các người cũng biết chuyện thiếu niên kia có thể chống lại cao thủ thần tính một phần chỉ với cảnh giới Nhân Tiên đúng không?”
Chu Vũ nhìn chằm chằm Ngu Ngưng: “Đó là sự thật sao?”
Tin tức có nói thế, nhưng thật ra ông ta cũng không quá tin tưởng, vì quá vô lý.
Ngu Ngưng gật đầu: “Đây là sự thật”.
Chu Vũ nhìn cô ấy, không nói một lời.
Ngu Ngưng biết mình phải có nhiều căn cứ hơn, vì thế cô ấy nói thẳng: “Ông có biết thân phật thật sự của hắn không? Diệp Dương… Diệp Dương…”
“Dương Diệp?”
Chu Vũ đứng phắt dậy như phát điên: “Dương Diệp chính là Kiếm Chủ Thanh Sam năm đó, ông ấy không thể nào xuất hiện được, mà nhà của viện trưởng họ Dương… Viện trưởng cải trang vi hành ư… Mẹ kiếp, giờ ta đã hiểu rồi, ai có thể chống lại cao thủ thần tính một phần chỉ với cảnh giới Nhân Tiên chứ? Chỉ viện trưởng mới yêu nghiệt như thế thôi!”
Nói xong, ông ta vỗ mạnh một phát lên đùi mình: “Con mẹ nó, mộ tổ tiên của ông đây bốc khói xanh rồi! Không ngờ ông đây lại có một cơ hội lớn như thế…”
Ngu Ngưng im lặng.
Cô ấy vốn muốn nói Diệp Dương là học trò của viện trưởng…
Giờ thì hiểu lầm to rồi!
Nhìn Chu Vũ phấn khích như được tiêm kích thích, Ngu Ngưng lặng thinh.
Lúc này cô ấy không biết nên nói gì.
Viện trưởng?
Ngu Ngưng cau chặt mày, cô ấy bỗng nhận ra hình như Chu Vũ phân tích cũng có lý.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Quá nhảm nhí.
Sao viện trưởng có thể về đây được chứ?
Nói không chừng viện trưởng vẫn đang ở đâu đó chơi đùa.
Chu Vũ phấn khích đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên ông ta dừng lại, nghiêm túc nhìn Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, bây giờ có bao nhiêu người biết thân phận của viện trưởng?”
Ngu Ngưng do dự một lát, sau đó nói: “Hiện giờ chỉ có tông chủ và ta, còn ông nữa”.
Lúc này cô ấy chọn mặc kệ, cứ xem hắn là viện trưởng đi.
Chu Vũ gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn Việt tông chủ và Ngu Ngưng cô nương đã tin tưởng và khẳng định phẩm chất của Chu Vũ ta”.
Ngu Ngưng: “…”
Chu Vũ đột nhiên ngồi xuống, ông ta buộc mình phải bình tĩnh lại, một lúc sau mới nhìn Ngu Ngưng nói: “Ngu Ngương cô nương, lần này viện trưởng cải trang đến có lẽ là để xem thử bây giờ nội bộ còn tồn tại vấn đề gì, thế nên đừng để người khác biết thân phận của viên trưởng, nhất định phải giữ bí mật”.
Ngu Ngưng không nói gì, thầm gật đầu.
Chu Vũ lại nói: “Giờ ta sẽ gửi đơn đến tổng các để giải thích cặn kẽ sự việc… Còn có Kiếm Tông, ta sẽ lập tức truyền âm đến Kiếm Tông qua kênh đặc biệt, thông báo cho Kiếm Tông biết”.
Ngu Ngưng nhìn Chu Vũ, gật đầu: “Được, vậy ta đi trước”.
Nói rồi cô ấy đứng dậy đi.
Sau khi Ngu Ngưng rời đi, Chu Vũ ngồi lặng thinh ở đó một lát, ông ta bỗng lấy một tờ phù truyền tin ra rồi gửi cho chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Nam Châu: “Vương Nhạc… vẫn còn cơ hội để thay đổi số mệnh của ngươi… Mẹ nó chứ, ngươi đừng không tin ta, ông đây lấy tổ tiên mười tám đời của ta ra thề, nếu ta gạt ngươi, họ sẽ bị sét đánh…”
Một lúc sau.
Trong một căn phòng bí mật ở Nam Châu.
Một người đàn ông trung niên đứng phắt dậy.
Người này chính là Vương Nhạc – chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Nam Châu.
Vương Nhạc im lặng một lúc, ông ta bỗng lấy một bùa truyền âm ra rồi nghiền nát, gửi cho chủ quản sự của Tiên Bảo Các ở Vân Châu: “Ông Tần, có một cơ hội thay đổi số mệnh của ngươi… Mẹ nó chứ, ngươi đừng không tin ta, ông đây lấy tổ tiên mười tám đời của ta ra thề, nếu ta gạt ngươi, họ sẽ bị sét đánh…”