Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười, sau đó định đi, Diệp Quân bỗng nói: “Ta tiễn ông”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn rồi gật đầu.
Nhìn hai người đều đi, Tống Chỉ Ngôn đứng trong điện suy nghĩ điều gì đó.
Hai người ra khỏi đại điện, Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, ta có ý này”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Nói đi”.
Diệp Quân thấp giọng nói vài câu.
Nghe Diệp Quân nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Quả nhiên ta không nhìn lầm cậu, đầu óc tên nhóc cậu không thua gì cha cậu cả, hơn nữa cậu còn không giống cha cậu nữa, cậu ngoài mặt thì có vẻ thành thật hiền lành nhưng thật ra lại là người mưu trí, cẩn thận. Về sau ta phải đề phòng cậu một chút”.
Diệp Quân mỉm cười: “Xem ra chúng ta có cùng ý nghĩ rồi”.
Nói xong, hai người nhìn nhau cười hệt như hai con hồ ly.
Chủ nhân bút Đại Đạo như nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng cậu vẫn có thể đi gặp hai tuyển thủ này, ngộ nhỡ tính cách của hai người khác biệt thì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Mong là thế”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười không nói gì nữa, sau đó biến mất ở tận cuối chân trời.
Diệp Quân đứng đó lặng thinh hồi lâu, sau đó xoay người quay lại vào điện.
Trong điện, Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ hiếu kì.
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Chỉ Ngôn, Diệp Quân cười nói: “Chỉ Ngôn cô nương, cô nhìn ta làm gì?”
Tống Chỉ Ngôn mỉm cười, vẻ mặt rất tự nhiên: “Diệp công tử, ngươi là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Tống Chỉ Ngôn nói: “Tu vi kiếm tu của Diệp công tử là tu vi mạnh nhất ta từng thấy”.
Diệp Quân hỏi ngạc nhiên, cô gái này thế mà có thể cảm nhận được tu vi kiếm đạo của hắn.
Hiện giờ cảnh giới kiếm đạo của hắn là Bán Bộ Nhập Thần, hắn không hề để lộ tu vi kiếm đạo của mình ra, vẫn luôn che giấu khí tức của mình, nhưng hắn không ngờ cô gái trước mặt có thể cảm nhận được.
Tống Chỉ Ngôn lại nói: “Diệp công tử, nghe ý của ngươi lúc nãy, hình như ngươi không muốn hôn nhân sắp đặt lắm nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tống Chỉ Ngôn khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ Ngôn cô nương, cô thích cuộc hôn nhân mà hai người ở bên nhau vì lợi ích không?”
Tống Chỉ Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ai mà không muốn tìm được người mình thích, dĩ nhiên ta cũng không ngoại lệ, chỉ là Diệp công tử nên hiểu rõ những người như chúng ta thường không có lựa chọn, nhất là trong chuyện đại sự như kết hôn, càng không thể muốn làm gì cũng được”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Chỉ Ngôn cô nương, gia tộc Vĩnh Dạ và gia tộc Vĩnh Hằng, bên nào dễ nói chuyện hơn?”
Tống Chỉ Ngôn nói: “Vừa không dễ nói chuyện, nhưng cũng rất dễ”.
Diệp Quân nói: “Phụ thuộc vào thực lực của ta à?”