Trong tinh hà không xác định, tinh hà vốn yên tĩnh bỗng chấn động kịch liệt, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, toàn bộ tinh hà lập tức sôi trào, cực kỳ đáng sợ
Một nơi nào đó trong tinh hà tách lìa, một đám cường giả cùng bước ra.
Dẫn đầu chính là Tịnh Thần!
Tất cả cường giả đỉnh cao của nền văn minh Vĩnh Sinh.
Tịnh Thần hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn xung quanh, cười nói: “Cuối cùng cũng đến rồi”.
Hệ Ngân Hà.
Từ Vĩnh Sinh Giới đến đây rất xa, nếu không có trận pháp của Từ Nhu thì e rằng bọn họ chắc phải mười năm nữa mới tới nơi.
Tịnh Thần mỉm cười: “Từ Nhu của Chân vũ trụ thật trượng nghĩa!”
Mỗi lần dùng trận pháp dịch chuyển, bọn họ đều cần tiêu hao mấy trăm triệu linh nguyên, bởi vì khoảng cách quá xa, mỗi lần phải vượt qua mấy trăm vạn tinh vực, vô cùng tiêu hao linh nguyên, từ Vĩnh Sinh Giới đến đây ít nhất cũng tốn một tỷ linh nguyên.
Mà những thứ này đều được Chân vũ trụ cung cấp miễn phí, bọn họ không phải tốn một xu vào.
Thật trượng nghĩa!
Ngay cả Chiêm sư luôn thận trọng cũng cảm nhận được ý tốt của Từ Nhu.
Lúc này, Tịnh Thần liếc nhìn tinh không, chẳng mấy chốc, ánh mắt ông ta dừng lại ở một ngôi sao màu xanh.
Chiêm sư cũng nhìn ngôi sao màu xanh đó: “Người phụ nữ váy trắng đang ở trên ngôi sao màu xanh này!”
Tịnh Thần gật đầu, ông ta nhìn ngôi sao màu xanh, khẽ nhíu mày: “Tại sao linh khí của ngôi sao này lại yếu ớt như vậy?”
Chiêm sư cũng hơi nghi ngờ, linh khí của ngôi sao xanh này cực mong manh, hơn nữa còn rất yếu.
Tịnh Thần cười nói: “Xem ra là một nền văn minh nhỏ bé!”
Ông ta nhìn đám người, nói: “Đương nhiên không thể coi thường kẻ địch, lát nữa gặp người phụ nữ váy trắng kia, mọi người đừng nương tay, phải dùng toàn lực, không cho bà ta cơ hội phản kháng!”
Đám người nhao nhao gật đầu, đã sẵn sàng toàn lực.
Ngay sau đó, đám người tiến thẳng đến ngôi sao màu xanh kia…
Hoa Hạ, hệ Ngân Hà.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên các con phố sáng trưng, xe qua lại nườm nượp, người đi kẻ lại, rất đông vui.
Câu lạc bộ Vô Biên.
Trong một căn phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi, bắt chéo hai chân, tay cầm một điếu xì gà đang châm lửa. Cách đó không xa là một sân khấu hình tròn cực lớn, một cô gái mặc hở hang đứng trên sân khấu đang ôm một cây cột sắt điên cuồng lắc lư.
Người đàn ông trông không lớn tuổi lắm, có vẻ mới chỉ ba mươi, mặc một chiếc áo khá rộng, áo trước ngực mở ra để lộ cơ bắp rắn chắc.
Trong phòng, tiếng nhạc càng lúc càng lớn, tư thế nhảy múa của cô gái càng lúc càng táo bạo và quyến rũ, người đàn ông cũng càng lúc càng hưng phấn. Ông ta đứng dậy cởi áo ngoài ra, cũng bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, cơn khát tình qua đi, ông ta bước nhanh đến chỗ cô gái, vui cười nói: “Em gái… anh trai Vô Biên đến rồi…”