Lý Bán Tri lắc đầu: "Không thể nào trấn áp được đâu! Sau khi Lục Thiên tới thư viện thì bắt đầu kéo bè kết phái, mục đích của gã rất rõ ràng, chính là muốn làm viện trưởng thư viện! Còn mục đích của những thế gia và tông môn giúp đỡ gã cũng rất rõ ràng, muốn tiến lên, đạt được lợi ích khổng lồ! Vì năm xưa khi Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện, người đã giúp đỡ một số lượng lớn thế gia và tông môn siêu cấp!"
Nói rồi bà ấy lắc đầu cười, không nói thêm gì.
Trương Lão trầm giọng nói: "Người ủng hộ bên cạnh Lục Thiên rất nhiều, việc này đối với nội các..."
Nói đến đây ông ta nhìn Lý Bán Tri rồi mới nói tiếp: "Hay là điều một tốp Quan Huyên Vệ và đạo binh từ chiến trường Hư Chân về?"
Lý Bán Tri khẽ cười: "Ta tự có sắp xếp, ông đừng lo, cứ làm tốt bổn phận của mình là được".
Trương Lão do dự rồi gật đầu lui xuống.
Lý Bán Tri lấy ra một bức tranh, bức tranh vẽ Diệp Quân.
Bà ấy nhìn hồi lâu rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, khẽ nói: "Thằng nhóc này, rất ưu tú!"
Nói rồi, bà ấy bỗng cầm tóc lên, tóc đã lấm tấm bạc rồi. Bà ấy khẽ cười: "Ta giữ gìn thiên hạ này giúp người đã lâu như vậy, cũng nên đến lúc kết thúc rồi".
Nói đến đây, bà ấy cất bức tranh đi, ánh mắt lạnh lùng: "Người đâu, truyền lệnh cho Ám U viện chủ, bảo ông ấy lập tức dẫn tất cả cường giả đỉnh cấp nhất của Ám Viện tới tổng viện, cứ nói, bảo ông ấy tới đón tân vương của bọn họ!"
Nói xong, bà ấy lại bổ sung thêm một câu: "Không được để bất kỳ thế gia và tông môn nào biết chuyện này!"
Trong bóng tối, một ông lão lặng lẽ lui xuống!
Đón tân vương, trừ nội loạn!
Núi Huyền Không, Kiếm Tông.
Sau núi Huyền Không là mười vạn ngọn núi dài bất tận, núi ôm núi, trùng điệp không dứt, nhìn không thấy điểm cuối, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.
Sáng sớm.
Diệp Quân đứng bên vách núi trên núi Huyền Không, hắn nhìn ra xa, dãy núi phía xa chìm trong biển mây, nửa ẩn nửa hiện, chốc chốc lại nghe tiếng kiếm kêu.
Mặt trời đỏ rực xé toang tầng mây phía cuối chân trời.
Tĩnh tâm!
Lời nói của đại lão trong tháp hôm qua đã thức tỉnh hắn!
Kiếm đạo!
Có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra!
Người tu kiếm không thể có chấp niệm, chấp niệm chính là tâm ma, có một số người có thể hàng phục tâm ma của mình, hóa chấp niệm thành động lực, một bước lên cao.
Nhưng số nhiều lại bị chấp niệm ràng buộc, bị giam trong tâm ma, cả đời không thoát ra được!
Diệp Quân bỗng khẽ mỉm cười, giây phút này, nội tâm của hắn rất tĩnh lặng.
Hắn thật sự nghĩ thông rồi!
Con đường võ đạo cũng giống như leo núi vậy, càng leo lên trên càng khó, trên đường đi sẽ gặp rất nhiều trắc trở, đặc biệt là trắc trở trong lòng, rất nhiều lúc, bất cẩn một chút đã nảy sinh tâm ma, vạn kiếp bất phục!
Phải giữ gìn bản tâm!
Phải giữa gìn tâm thái bình thường!
Lúc nào cũng thả lỏng!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay hắn từ từ mở ra, gió mát thổi tới, sảng khoái vô cùng.
Lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên bên cạnh.