Phạn Chiêu Đế nhìn vào mắt hắn một hồi, bỗng cười nói: “Không dám”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Phạn cô nương, làm sao mới có thể có được pháp ấn Vô Thượng?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đừng vội”.
Diệp Quân hơi khó hiểu.
Phạn Chiêu Đế nói: “Bây giờ pháp ấn Vô Thượng đang vỡ vụn, đầu tiên phải để nó ngưng tụ lại đã”.
Diệp Quân nhìn cô ta, hơi cạn lời.
Hắn ngày càng cảm thấy đây là một cái bẫy chết tiệt, giống như ở hệ Ngân Hà, ngươi trúng số rồi, nhưng xin lỗi, ngươi phải nạp tiền vào trước, sau đó mới có thể nhận giải.
Cái bẫy rất thâm sâu.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Muốn ngưng tụ lại pháp ấn Vô Thượng cũng không khó gì, chỉ cần một chút thời gian là được”.
Diệp Quân bỗng nói: “Phạn cô nương, Thủy tổ nền văn minh các cô đâu?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Biến mất rồi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Biến mất?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Chính vì sự biến mất của ông ấy mà không ai có thể ràng buộc được chuẩn tắc trong pháp ấn Vô Thượng, thế nên đế quốc Thần Hư bắt đầu chìm trong nạn tham nhũng và nội chiến. Một trong những nhược điểm của việc thực chất hóa luật pháp là nếu người tạo ra chúng không ở bên cạnh, lực ràng buộc của pháp luật sẽ giảm đi rất nhiều”.
Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Đi thôi, dẫn ngươi đến một nơi”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Nơi nào?”
Phạn Chiêu Đế cong môi: “Một nơi vui vẻ”.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân đi theo Phạn Chiêu Đế rời khỏi Hoàng Thành, khoảng mười lăm phút sau, họ đến một dãy núi.
Trên một sườn núi ở cuối dãy núi này có một cung điện khổng lồ, uy nghi, sừng sỡ và bí ẩn, bức tường thành của nó cao hàng trăm trượng, vô cùng hùng vĩ, mỗi viên gạch của bức tường thành được chạm khắc phù văn vừa cổ kính vừa bí ẩn, có cảm giác thăng trầm của thời gian.
Diệp Quân nhìn cung điện hùng vĩ, tráng lệ đó, hơi tò mò: “Đây là?”
Phạn Chiêu Đế nói: “Hoàng lăng”.
Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân xuất hiện trước trước hoàng lăng đó. Trước hoàng lăng có hai bức tượng thị vệ, thân hình các thị vệ này cao lớn, tay trái cầm giáo, tay phải cầm khiên, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt hiện lên cảm giác áp bách vô hình.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, nhưng Phạn Chiêu Đế lại không nói gì, dẫn hắn đi vào trong hoàng lăng.
Dọc theo lối đi, hai người đi vào sâu dưới lòng đất, đây là một thành phố dưới lòng đất, nhưng trong thành này lại không có ai, mười chín chiếc quan tài bằng đồng được treo khắp thành, trông cực kỳ tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Diệp Quân nhìn mấy chiếc quan tài bằng đồng đó: “Đều là người nhà của cô à?”
Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết cách nói chuyện không vậy?”
Diệp Quân: “…”
Phạn Chiêu Đế quay lại nhìn những chiếc quan tài bằng đồng khẽ nói: “Các vị tiên tổ, vì vương triều Thần Hư chúng ta, ta chỉ có thể tiêu hủy xác của các người, các người phải tha thứ cho ta”.
Nghe thế Diệp Quân cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, không thể tin nhìn Phạn Chiêu Đế.
Phạn Chiêu Đế vung tay phải lên.
Ầm!
Mười tám quan tài đồng lập tức vỡ nát, ngay cả thi thể bên trong cũng tan nát theo.
Tiêu hủy thi thể thật rồi!