Tiểu Tịnh lắc đầu: “Chưa từng”.
Bà ấy nhìn Diệp Quân, nói: “Người phụ nữ kia rất lợi hại, ta không đánh lại nổi”.
Diệp Quân nói: “Lần này chúng ta tới Quá Khứ Tông, nắm chắc mấy phần thắng?”
Tiểu Tịnh không nghĩ nhiều đáp: “Mười phần!”
Mười phần!
Diệp Quân hơi bất ngờ, hỏi: “Phần thắng ở đâu?”
Tiểu Tịnh cười nói: “Con không cần lo lắng, tất cả đã có ta lo liệu, con chỉ cần đi theo ta. Ta sẽ không để con chịu thiệt”.
Diệp Quân không nói gì.
Vị cô cô này giống như đang lừa hắn?
Chắc không phải đâu nhỉ!
Dù sao đây cũng là cô cô của hắn.
Cô cô!
Hai chữ này vô cùng cao cả trong lòng hắn.
Bởi vì những vị cô cô mà hắn từng gặp đều rất tài giỏi, hơn nữa còn rất đáng tin cậy.
Có phải hắn nghĩ nhiều quá rồi không?
Nghĩ vậy, Diệp Quân lắc đầu cười.
Sao cô cô có thể lừa hắn chứ?
Tiểu Tịnh nói: “Xung quanh có khí tức mạnh mẽ”.
Nghe vậy, Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, hắn cảm nhận được khí tức ẩn giấu.
Tiểu Tịnh cười nói: “Chắc là người của Quá Khứ Tông, xem ra bọn họ đã biết chúng ta định đến Quá Khứ Giới rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Bọn họ không ngăn cản chúng ta, lẽ nào muốn để chúng ta tiến vào Quá Khứ Giới sao?”
Nghe vậy, Tiểu Tịnh hơi bất ngờ, đầu óc tên này cũng nhanh nhạy thật, hơn nữa từ biểu hiện vừa rồi có thể thấy thằng nhóc này đang đề phòng bà ấy.
Tiểu Tịnh cười nói: “Bọn họ đương nhiên là muốn chúng ta vào Quá Khứ Cảnh, dù sao con cũng ở đây”.
Hắn ở đây!
Diệp Quân sững sờ.
Tiểu Tịnh cười nói: “Lẽ nào con không muốn đến Quá Khứ Tông xem thử sao?”
Diệp Quân nói: “Muốn, nhưng mà…”
Tiểu Tịnh cười nói: “Chúng ta đến rồi”.
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đó có một tấm bia đá cao ngàn trượng, trên tấm bia khắc ba chữ: Quá Khứ Giới.
Quá Khứ Giới!
Diệp Quân quay lại nhìn Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh kéo cánh tay hắn, sau đó biến mất tại chỗ, rất nhanh, hai người đã xông vào Quá Khứ Giới.
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân và Tiểu Tịnh đến một đám mây, được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp mây, cách xa hai người vạn trượng, có hàng ngàn cung điện cổ xưa.