Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao”.
Nam Tiêu gật đầu: “Cũng may nhờ có huynh đoán trước được, bảo ta tới đây giám sát trước, mẹ nó chứ, đám người bên ngoài đó đúng là lòng lang dạ sói, có người còn muốn mua nhà của người dân ở đây với giá rất thấp… thậm chí còn có người dùng cách đe dọa…”
Diệp Quân nói: “Huynh giải quyết thế nào?”
Ánh mắt Nam Tiêu hiện lên vẻ tàn ác: “Trừng phạt một người để cảnh cáo, tịch thu tài sản”.
Diệp Quân gật đầu: “Phải như thế, nếu không không làm gì được đám người đó”.
Lợi ích quá lớn, nếu không có phạt nặng thì không thể uy hiếp được đám người tham lam đó.
Nam Tiêu do dự một chốc, sau đó nói: “Còn một việc nữa…”
Diệp Quân nói: “Huynh nói đi”.
Nam Tiêu trầm giọng nói: “Hai ngày nay cũng có vài người đã bán nhà, sau khi bán nhà thì lại làm gái mại dâm hoặc cờ bạc… Đột nhiên có nhiều tiền khiến họ hoàn toàn thay đổi… Những người như vậy, có khuyên cũng không có tác dụng, họ hệt như kẻ điên rồ”.
Nghe đến đây, Tang Mi quay sang nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Mặc kệ họ, chúng ta chỉ cứu những người đáng được cứu”.
Nam Tiêu gật đầu, họ có thể kiểm soát những người ở bên ngoài đến cưỡng ép, nhưng không thể quản được nhiều người ở đây đi cờ bạc.
Dù sao đó cũng là tiền của người ta, người ta tiêu thế nào, họ không có quyền hỏi.
Diệp Quân nói: “Tất nhiên cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn, có người muốn đánh bạc từ trong máu, nhưng cũng có người bị người khác lừa gạt, nếu ta đoán không lầm thì bây giờ xung quanh chắc chắn có rất nhiều người chuyên làm việc này, huynh điều tra xem, nếu tra ra được thì cứ phạt nặng, tịch thu tài sản”.
Nam Tiêu nói: “Được”.
Nói rồi y dừng lại, sau đó lại nói: “Diệp huynh, ta có một thắc mắc…”
Diệp Quân cười nói: “Có phải đang nghĩ tại sao ta bỗng tạo ra ván cờ này để khôi phục nơi này không?”
Nam Tiêu gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Nếu ta nói với huynh đây là ý của Thần Minh, huynh có tin không?”
Nam Tiêu do dự, sau đó nói: “Nếu là người khác thì ta không tin, nhưng huynh… ta tin, vì huynh sẽ không gạt ta”.
Diệp Quân bật cười: “Huynh nghĩ làm chuyện này có ý nghĩa không?”
Nam Tiêu ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Nói thật thì nếu là trước kia, ta sẽ không làm như vậy vì thật ra người ở đây không có giá trị gì với ta, hơn nữa ta cũng không có khả năng làm được việc này, nhưng trong khoảng thời gian đến đây, ta mới nhận ra thế mà vẫn còn có một nhóm người nghèo dưới sự thống trị của Thần Minh…”
Nói rồi y khẽ lắc đầu: “Đây là vấn đề của Chúng Thần Điện, trong mắt bọn ta, chỉ có lợi ích, chỉ có thành tích, chỉ có cơ hội trèo lên cao…”
Nói rồi y thở dài.
Đây không phải là điều y có thể thay đổi, bản thân đang ở nơi đó, đôi khi muốn làm vài việc thiết thực thật ra vẫn khá khó.
Diệp Quân nói: “Nam huynh, huynh từng tiếp xúc với Thần Minh chưa?”
Nam Tiêu lắc đầu: “Sao ta có thể tiếp xúc với Thần Minh được… ngay cả chủ Thần Điện mà ta cũng khó mà tiếp xúc được”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Vậy sức mạnh ý chí Thần Minh này…”
Nam Tiêu nói: “Quan ấn, trong quan ấn có chứa sức mạnh ý chí Thần Minh, chỉ cần ta đạt đến cấp bậc nhất định thì có thể có được quan ấn này, sau đó có thể đạt được sức mạnh ý chí Thần Minh mạnh hơn… Nhưng đó chỉ là sức mạnh, không phải bản thân Thần Minh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.