Nghe vậy, con ngươi của An Vương đột nhiên co lại.
Ngay cả thần Hoàng Hôn Vệ cũng có thể giết được ư? Hơn nữa còn một địch mấy chục!
Dường như nghĩ tới điều gì đó, An Vương đột nhiên nổi trận lôi đình, bà ta quay người phẫn nộ nhìn Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu chỗ dựa, ngươi là vua dựa dẫm à?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Họ hàng nhiều, lại giỏi đánh đấm, ta cũng rất bất ngờ…”
An Vương điên tiết, suýt thì nôn ra máu.
Diệp Quân cũng cạn lời, bà chỉ thấy có người tới giúp ta, còn bà gọi người đến giết ta thì không nói chữ nào!
Bà đúng là đồ phụ nữ tiêu chuẩn kép!
Đương nhiên hắn quả thật rất bất ngờ, không ngờ lại có nhiều họ hàng tới vậy, hơn nữa đều giỏi đánh đấm!
Đặc biệt là hai người Nhị Nha cô nương mới xuất hiện, họ quá đáng sợ!
Về phần thằng nhóc tên Tiểu Bạch...
Thôi quên đi!
Diệp Quân liếc nhìn Tiểu Bạch, không nói gì nữa.
Vừa rồi suýt chút nữa hắn đã bị thằng nhóc này làm cho nổ tung!
Phía xa, không thể không nói, An Vương lúc này thật sự rất tức giận!
Dĩ nhiên, nhiều hơn là khiếp sợ!
Hành động chém đầu lần này là kế hoạch của một mình bà ta, bởi vì theo bà ta thấy tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất, dù sao cũng có cường giả vũ trụ Quan Huyên làm nội ứng, mà bây giờ Diệp Quân lại yếu như vậy, mười mấy Thần Đế cùng ra tay, sao có thể thất bại được chứ?
Nhưng bà ta không ngờ đột nhiên lại xuất hiện nhiều cường giả tới vậy.
Những cường giả này rốt cuộc tới từ đâu?
Phải biết rằng, trong trận đại chiến ba nghìn vạn năm trước, những cường giả này chưa từng xuất hiện!
Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả tuyệt thế.
Quan trọng nhất là bà ta gọi thần Hoàng Hôn tới, lại bị người ta chặn lại, mặc dù chỉ có mấy chục người, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Đám thần Hoàng Hôn đó lại bị đánh chặn bởi một kiếm tu!
Có thể tưởng tượng được thực lực vị kiếm tu kia khủng bố tới mức nào!
Trong lòng An Vương chợt dâng lên cảm giác bất lực.
Bà ta biết hôm nay không giết được thiếu chủ thư viện Quan Huyên trước mắt này, ít nhất là không thể giết công khai được!
Phải giở thủ đoạn!
Nghĩ đến đây, An Vương thu hồi ánh mắt, quả quyết nói: “Rút lui!”
Sau khi nói xong, sau lưng bà ta đột nhiên xuất hiện một đường hầm thời không, ngay khi bọn họ muốn rút lui, An Nam Tịnh ở phía xa đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vèo!
Thời không đột nhiên bị vỡ lìa!
Một cây thương dài trong nháy mắt chém tới trước mặt đám người An Vương, mắt An Vương hơi nheo lại, phất tay áo, một luồng ánh sáng đen phát ra từ trong tay áo bà ta!
Ầm!