Việc của Tiên Bảo Các về cơ bản đều do Tần Quan phụ trách, còn việc của thư viện do Lý Bán Tri và Nạp Lan Ca cai quản. Thư viện Quan Huyên có thể mở rộng nhanh như vậy cũng là nhờ sự giúp đỡ của Tần Quan, nếu không có Tần Quan giúp đỡ thì thư viện Quan Huyên chắc chắn không thể mở rộng ra bên ngoài.
Dù sao thư viện Quan Huyên cũng không giàu có bằng Tiên Bảo Các. Đương nhiên, đối với Tần Quan mà nói, bà ấy không phân biệt Tiên Bảo Các hay thư viện Quan Huyên, dù sao chúng đều thuộc về con trai bà ấy.
Nạp Lan Ca hỏi: “Dì Lý, gần đây có tin tức gì của Tiểu Quân không?”
Lý Bán Tri mím môi cười: “Hôm nay con đã hỏi ba lần rồi”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Mẹ nói với con rằng sau khi gặp Tiểu Quân, sẽ bảo huynh ấy về một chuyến… cũng không biết bây giờ huynh ấy đang làm gì”.
Lý Bán Tri cười nói: “Sao con không đi tìm Diệp Quân?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Con phải bảo vệ nơi này giúp huynh ấy”.
Lý Bán Tri thầm thở dài, không biết bà ấy nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt có vẻ buồn bực, con còn có người chờ, còn mình thì sao?
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Hai người phụ nữ cùng quay lại nhìn, vừa thấy người tới, cả hai đều sững sờ.
Người đến chính là Diệp Quân.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc: “Huynh…”
Diệp Quân mỉm cười, hắn đi tới trước mặt hai người họ, sau đó hành lễ với Lý Bán Tri: “Dì Lý”.
Nghe Diệp Quân cung kính gọi, Lý Bán Tri cười nói: “Các con nói chuyện đi”.
Nói xong bà ấy quay người rời đi.
Sau khi Lý Bán Tri rời đi, Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, hắn nhìn bụng Nạp Lan Ca, lúc này bụng Nạp Lan Ca đã to hơn.
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy Nạp Lan Ca, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ca”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Về là tốt rồi”.
Nói xong cô vòng tay ôm lấy Diệp Quân.
Hai người lặng lẽ ôm nhau.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân hỏi: “Khi nào thì sinh?”
Nạp Lan Ca cười nói: “Sắp rồi”.
Diệp Quân mỉm cười.
Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: “Kể cho ta nghe chuyện lúc huynh ở ngoài đi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người ngồi trước cửa đại điện, Diệp Quân thì thầm kể, Nạp Lan Ca yên lặng lắng nghe.
Xa xa, hoàng hôn giăng đầy trời, đẹp không sao tả xiết.
Những thị vệ xung quanh thư viện Quan Huyên cũng lần lượt rút lui.
Thật lâu sau, Nạp Lan Ca cười nói: “Ở bên ngoài thật tuyệt vời”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy, lần sau muội có muốn đi cùng huynh không?”
Nạp Lan Ca lắc đầu.
Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Ta phải bảo vệ nơi này cho huynh”.
Thư viện Quan Huyên!