Lúc này các cường giả Thần Châu xung quanh ngày càng nhiều.
Đằng xa, Huyền Quân chỉ còn lại linh hồn bỗng ngẩng đầu lên: “Thần Phụ, ngươi còn định đứng xem nữa sao?”
“Haizz!”
Một tiếng thở dài bỗng vang lên.
Một ông lão chậm rãi đi xuống từ trên bầu trời trong ánh nhìn của mọi người, ông ta mặc một chiếc thần bào rộng, mái đầu bạc trắng nhưng được chải chuốt gọn gàng, ông ta trông rất già, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ thương xót, trách trời thương dân khiến người ta có cảm giác đây là một ông lão hiền lành, tốt bụng.
Thần Phụ!
Mọi người đều nhìn sang ông lão này.
Trong toàn bộ nền văn minh Thần Minh, địa vị của Thần Phụ này chắc chắn rất đặc biệt, vì Thần Phụ này đã đi theo Thần Minh từ trước khi thiết lập trật tự Thần Minh.
Là người có cấp bậc nguyên lão.
Thần Phụ nhìn sang Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân một chốc rồi nói: “Ta đã theo Chủ nhiều năm rồi, nếu Chủ có ý đến thế gian, ta nghĩ cô ta sẽ thông báo cho ta”.
Diệp Quân cười nói: “Thế nên ông nghĩ ta là giả à?”
Thần Phụ lắc đầu: “Thật giả cũng không quan trọng như thế”.
Diệp Quân nhìn Thần Phụ, lặng lẽ đợi câu tiếp theo.
Thần Phụ nói: “Diệp công tử, ngươi là người Trật Tự, ngươi muốn thiết lập trật tự, hẳn phải nói là ngươi đã tự mình thiết lập trật tự, những gì ngươi làm bây giờ…”
“Đừng nói nữa”.
Diệp Quân ngắt lời Thần Phụ: “Ta nghĩ chúng ta không cần lãng phí thời gian ở đây, ông chẳng qua chỉ muốn nghĩ ra một lý do chính đáng để giết ta thôi…”
Nói rồi hắn nhìn các cường giả Thần Châu đó: “Các ngươi cũng vậy, ta biết rõ sự thật là gì, thật ra các ngươi cũng biết rất rõ, tất cả chúng ta đều hiểu đây không phải là vấn đề thật hay giả, thật ra đây là một vấn đề phân chia lợi ích, sự xuất hiện của ta ảnh hưởng đến lợi ích của các ngươi, chỉ đơn giản như thế. Đừng nói đến ta, cho dù Thần Minh xuất hiện, chỉ cần cô ta không có thực lực vô địch năm xưa, chỉ cần cô ta ảnh hưởng đến lợi ích của những người nắm quyền là các ngươi, các ngươi đều sẽ nói cô ta là giả…”
Thần Phụ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Sắc mặt các cường giả Chúng Thần Điện đều hơi khó coi.
Tu nữ cầm đao cong bên cạnh Diệp Quân bỗng khó hiểu hỏi: “Tại sao… họ… sợ… Chủ xuất hiện?”
Diệp Quân nhìn Tu nữ cầm đao cong đơn thuần, cười nói: “Vì thẹn với lòng”.
Tu nữ cầm đao cong hơi khó hiểu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn các cường giả Thần Châu trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Cô nhìn xem, ai trong số họ cũng đều béo tròn, địa vị cao, có tiền và quyền lực, coi tất cả chúng sinh như trâu ngựa… Nếu Thần Minh xuất hiện, cô nói xem họ có sợ hay không? Vừa sợ Thần Minh, vừa sợ sẽ mất đi tất cả những gì mình có hiện tại… họ không phải kẻ ngốc, mà là quá thông minh”.
Tu nữ cầm đao cong quay lại nhìn các cường giả Thần Châu đó, như nghĩ đến điều gì.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Lấy sử làm răn.
Hắn biết một ngày nào đó vũ trụ Quan Huyân cũng sẽ như vậy, vì đây là Đạo, đây là quy luật, đây chính là bản chất con người, không phải bất kỳ luật pháp hay ý chí nào cũng có thể thay đổi hoàn toàn được, đương nhiên hắn không hề nản lòng, nhìn thấy vấn đề trước còn hơn là không nhìn thấy vấn đề gì cả.