Ngươi dẻo miệng lắm, nhưng không thể làm không công được.
Phải có thù lao chứ!
Diệp Quân vội vàng đặt một xâu kẹo hồ lô vào tay nó. Tiểu Bạch cười tươi như hoa nở, khen tiểu tử này thật biết điều. Nó vừa liếm kẹo vừa nhìn vòng xoáy, tay vung lên xuống như đang trao đổi gì đó.
Bên kia, Đạo Nhiên thấy Tiểu Bạch xuất hiện thì nhíu mày với chút bất an trong lòng. Ông ta vội vàng vung tay, để vòng xoáy đen chấn động, phun ra sức mạnh càng mãnh liệt hơn, nhưng đó cũng là lúc Tiểu Bạch vung móng lên.
Vòng xoáy run lên, một cái bóng mờ chui ra từ trong trận pháp, vòng xoáy thôi không run nữa.
Người bên phe Đạo Nhiên thấy cảnh này thì sững ra.
Cái bóng kia chính là trận linh của Đạo Sát Trận!
Nó bay lờ đờ đến gần Tiểu Bạch, phấn khích vung tay múa chân.
Tiểu Bạch chỉ vào Đạo Nhiên làm ông ta giật thót, trong lòng thầm kêu không ổn. Chỉ thấy vòng xoáy kia run lên, thả ra sức mạnh đáng sợ, nhưng mục tiêu lần này đã trở thành Đạo Nhiên.
Ông ta biến sắc, dùng tay làm thương đâm tới.
Ầm!
Đạo Nhiên bị đánh văng đi mấy vạn trượng, Đạo Cung sau lưng ông ta hóa thành tro bụi, tinh không bốn phía tan tành.
Diệp Quân ôm Tiểu Bạch không ngừng lui lại gần nghìn trượng, không khỏi nuốt khan trước cảnh tượng này. Cũng may ban nãy không trực tiếp đánh với trận pháp, bằng không không chết thì cũng mất một tầng da.
Hắn chỉ không ngờ Tiểu Bạch lại khuyên hàng được trận linh.
Đúng là khó đỡ!
Đạo Nhiên cũng không ngờ tới điều này. Bây giờ ông ta đã bị trận pháp đánh cho vỡ thân xác, chỉ còn lại linh hồn.
Rơi vào hoang mang.
Ai mà ngờ trận pháp của phe mình lại bị đối phương khuyên hàng chứ?
Điên rồi à?
Diệp Quân đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội khi Đạo Nhiên bị trọng thương, hóa thành kiếm quang đánh tới.
Đạo Nhiên biến sắc la lên: “Ngăn hắn lại!"
Lập tức có mười mấy cường giả xuất hiện xung quanh. Nhưng Diệp Quân cũng gọi Triệu lão, Thần Dã và các Thần khác xuất hiện.
Bọn họ nhanh chóng ngăn cản các cường giả Đạo Thị, Diệp Quân thì xông đến đối mặt với Đạo Nhiên. Ông ta thấy hắn vung kiếm thì hốt hoảng, biết rằng linh hồn của mình không thể đỡ nổi một nhát này. Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Diệp Quân bị một luồng sức mạnh đáng sợ đẩy văng đi.
Hắn dừng lại, ngẩng đầu lên rồi nhíu mày.
Cách đó mấy trăm trượng có một ông lão tiến tới, ông lão mặc trường bào rộng lớn, trong tay cầm quải trượng, mái tóc bạc phơ, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không rét mà run.
Lúc này, trong đầu Diệp Quân vang lên giọng nói nặng nề của Triệu Lão: “Diệp công tử, người này là Cung chủ đời thứ hai của Đạo Thị - Cô Tô lão nhân”.