Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân nhìn y: “Cha ngươi cũng dữ dội thật”.
Lâm Thiên Đế: “...”
Diệp Quân nhìn tia sáng vàng ở xa, hỏi: “Trừ Khung Lăng ra, học viện Thần Pháp với người khổng lồ Thiên Nhung thì sao?"
Lâm Thiên Đế lắc đầu: “Không biết. Ta chỉ biết Khung Lăng phái bọn ta đến thử ngươi, không ngờ ngươi lại mạnh vậy”.
Diệp Quân gật đầu, nhìn bốn phía rồi nói: “Tổ tiên tộc Thiết Thần năm xưa một mình chống lại dị thần, oai phong hùng dũng, vậy mà con cháu bây giờ chỉ biết rụt cổ giở trò hèn hạ. Thần tướng Khung Dã mà biết có lẽ sẽ tức đến sống lại!"
Một thoáng sau có tiếng bước chân vang vọng, một người thanh niên đi ra.
Gã mặc áo hoa, tay giấu trong tay áo, trông còn rất trẻ, mặt hơi mỉm cười. Đi theo gã là một số thanh niên khác đang nhìn Diệp Quân với vẻ bất thiện.
Đây là Khung Lăng.
Thiếu tộc trưởng tộc Thiết Thần.
Khung Lăng cười hỏi: “Ngươi chính là Viện trưởng Quan Huyên của vũ trụ Quan Huyên đó? Thứ như ngươi mà cũng xứng đáng có được trái tim luật pháp Vô Thượng của tổ tiên ta?"
Diệp Quân biến mất.
Xoẹt!
Thời không nơi Khung Lăng đứng bị kiếm đâm xuyên, nhưng gã đã không còn ở đó.
Diệp Quân quay lại, thấy Khung Lăng xuất hiện nơi hắn vừa đứng.
Gã phẩy tay: “Chỉ thế thôi à?"
Giọng Lâm Thiên Đế vang lên trong đầu Diệp Quân: “Hắn mang một món thần khí Triệt Địa Thần Ngoa của tộc Thiết Thần trên chân, muốn đi đâu là đi tới đó. Chỉ có cường giả cấp Vô Thượng Thần Đế mới làm gì được hắn”.
Hắn nhìn xuống chân Khung Lăng, quả nhiên thấy một đôi giày tản ra sóng năng lượng kỳ lạ.
Hắn vốn đã rất nhanh nhưng vẫn chém hụt, điều này khiến hắn ngạc nhiên.
Khung Lăng cười mỉa: “Cho ngươi thử thần lần nữa đấy”.
Gã vươn tay ra: “Đâm vào ngực ta này, nhớ nhắm cho chuẩn”.
Mấy người đi theo gã phá ra cười. Một tên thanh niên giơ ngón giữa về phía Diệp Quân, khoa trương nói: “Thứ rác rưởi từ vũ trụ Quan Huyên, nhớ nhắm cho chính xác, đừng để chém hụt...”
Còn chưa dứt lời đã bị kiếm đâm xuyên trán.
Tên này im bặt, mặt đờ ra.
Diệp Quân: “Thì ra chỉ là hạng tôm tép”.
Mọi người: “...”
Lâm Thiên Đế đổ mồ hôi, thầm nhủ người này mạnh thật.
Thanh niên kia thấy sinh mệnh mình đang trôi tuột đi thì hoảng hốt, chưa kịp kêu la thì kiếm Trật Tự đã đánh nát thần hồn, xóa sổ y đi. Năm mảnh vỡ luật pháp Vô Thượng trong người y thì không bị gì.
Diệp Quân vươn tay gọi chúng và nhẫn của y đến, lại nhìn những người còn lại, thấy ai cũng bày ra vẻ kiêng kỵ.
Khung Lăng cười nói: “Cũng khá”.
Một thanh kiếm đã lao vụt tới.
Xoẹt!
Diệp Quân vẫn chém hụt. Khung Lăng lại xuất hiện ở chỗ cũ, vừa mở miệng thì cảm nhận được gì mà cứng đờ, sau đó bị một thanh kiếm đâm giữa trán.
Là Duyên Trì Nhất Kiếm.
Diệp Quân đã dự đoán được.
Khung Lăng không thể cục cựa, siết tay lại, gọi một lá chắn vô hình che trước mặt.
Uỳnh!
Ý kiếm của Diệp Quân bị ngăn lại, nhưng có một thanh kiếm khác bay tới.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên. Khung Lăng bị thổi bay đi, hàng loạt ý kiếm xuất hiện phong tỏa đường lui của gã.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không ngừng vang lên. Kiếm quang nện vào người Khung Lăng, nhấn chìm nơi gã đứng.
Hoàn toàn nghiền áp.
Các thanh niên kia thấy vậy thì mặt đanh lại.
Hình như họ đánh giá thấp cái người đến từ vũ trụ Quan Huyên này rồi.