Đương nhiên viết cũng khá hay… Hắn xem không ít.
Mộ Niệm Niệm chợt nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, gật đầu.
Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên ngăn cản ba người, nó chỉ móng vuốt về phía Bắc, liên tục quơ múa.
Diệp Quân chớp mắt: “Có bảo bối à?”
Tiểu Bạch liên tục gật đầu.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò, bảo vật có thể khiến Tiểu Bạch này coi trọng, ít nhất cũng phải vô cấp bậc trở lên!
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Vậy đi tới bên phải trước!”
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, sau đó biến thành một tia sáng trắng biến mất ở bên phải.
Ba người nhóm Diệp Quân vội đi theo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đã dẫn ba người nhóm Diệp Quân đi tới sâu trong một dãy núi, lúc này, nó đột nhiên lao xuống dưới.
Ba người nhóm Diệp Quân vẫn đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch đi tới trước một hẻm núi lớn, Diệp Quân nhìn xuống hẻm núi kia, không có gì cả.
Tiểu Bạch đột nhiên ngoắc móng vuốt.
Oanh!
Trong nháy mắt, sâu trong hẻm núi có một khí thế đáng sợ phóng lên cao, sau đó, đất nứt ra, một cung điện chậm rãi nâng lên từ dưới mặt đất.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Còn Tiểu Bạch thì vô cùng hưng phấn.
Chẳng mấy chốc, cung điện đã xuất hiện một cách nguyên vẹn, cung điện rất lớn, rộng mấy dặm, xung quanh cung điện có hơn mười nghìn trụ đá chọc trời chống đỡ, vô cùng nguy nga. Trên những trụ đá này có vẽ những yêu thú dữ tợn, rất nhiều yêu thú Diệp Quân chưa từng thấy bao giờ.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết, ta không rõ về nền văn minh Thần Đạo này cho lắm”.
Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Bạch, lúc này, Tiểu Bạch lại ngoắc móng vuốt.
Ầm!
Cung điện kia đột nhiên rung động, bên trong bộc phát ra tiếng nổ vang, như có thứ gì đó muốn chạy ra.
Lúc này, trụ đá xung quanh cung điện đột nhiên rung lên, sau đó, mấy con yêu thú kia như sống lại, đồng loạt gầm thét, uy áp yêu thú đáng sợ lao về phía cung điện kia.
Trong cung điện lập tức vang lên tiếng va chạm!
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt, dường như những yêu thú này đang trấn áp cái gì đó.
Lúc này, Tiểu Bạch nhìn về phía Nhị Nha bên cạnh, nó đẩy Nhị Nha một cái, Nhị Nha nhả kẹo hồ lô trong miệng ra, bước về phía trước một bước, sau đó hét to: “Cút!”
Oanh!
Âm thanh như sấm chớp nổ vang, khiến Diệp Quân cảm thấy màng nhĩ đau đớn.