Diệp Quân cũng cười đáp: “Hẹn gặp lại”.
Ngay sau đó, hắn bị một lực lượng bí ẩn truyền tốn ra ngoài.
Sau khi Diệp Quân biến mất, sau lưng Hạo Nhiên bỗng có một giọng nói vang lên: “Kẻ thù kia của hắn mạnh lắm sao?”
Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt ông ta xuyên qua vô số tinh hà, cuối cùng là xuyên qua biển Khổ Giới, đi tới nơi đó.
Một lát sau, Hạo Nhiên gật đầu: “Mạnh nhất từ trước đến nay”.
Dứt lời, cơ thể ông ta dần trở nên hư ảo, không lâu sau đó đã biến mất.
Khi Diệp Quân trở về Đồ Thư Điện thì Thời Dư và Trú Hàn đều còn ở đó.
Thấy Diệp Quân cầm một quyển cổ tịch dày trong tay, trong mắt Thời Dư lộ vẻ phức tạp.
Trứ Hàn vội nói: “Thánh tử, người lấy được truyền thừa của tiền bối Hạo Nhiên rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Trú Hàn giơ ngón tay cái: “Giỏi thật đấy”.
Biết bao năm qua, thật ra Bỉ Ngạn Giới cũng xuất hiện không ít kiếm tu kiệt xuất, Thánh Đường Bỉ Ngạn cũng muốn đào tạo ra kiếm tu mạnh mẽ hơn, vì thực lực cả một kiếm tu Chân Thánh thật sự rất kinh khủng.
Nhưng tiếc là sau bao nhiêu năm, không một kiếm tu nào có thể được chân thánh Hạo Nhiên kia nhìn trúng.
Không có truyền thừa của Chân Thánh, cũng không có ý chí thuyền thánh giáng lâm, muốn đột phá giới hạn phàm nhân để đạt tới chân thánh thì thật sự quá khó khăn.
Diệp Quân nhìn quyển Kiếm Kinh trong tay, một lát sau, hắn bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Trú Hàn, bên phía biển Khổ Giới có động tĩnh gì không?”
Trú Hàn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng người yên tâm, người của Thánh Đường vẫn đang nhìn chằm chằm, chỉ cần có động tĩnh là chúng ta sẽ biết ngay”.
Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta vào tháp tu luyện thôi”.
Dứt lời, hắn nhìn về phía Thời Dư: “Tiền bối cũng là kiếm tu đúng không?”
Thời Dư gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, Kiếm Kinh này quá cao siêu, bên trong có rất nhiều chỗ ta không hiểu, không biết tiền bối có thể xem cùng ta, tiện thể giải thích cho ta không”.
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, Thời Dư nhất thời ngây người, cả Trú Hàn cũng sửng sốt, bà ta nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt mang theo một cảm xúc vô hình.
Thời Dư nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi… Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn”.
Tâm trạng Thời Dư nhất thời trở nên phức tạp.
Sao ông ta có thể không biết thánh tử này đang cho ông ta cơ hội được?
Kiếm Kinh Chân Thánh rất có lợi cho cao thủ cấp bậc như ông ta, thậm chí có thể tìm được bí ẩn của chân thánh từ trong đó.
Ông ta không ngờ thiếu niên này lại hào phóng như thế!
Thật sự quá hào phóng!
Nếu là ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không thể làm như thế.
Thời Dư bỗng cúi người trước Diệp Quân: “Đa tạ”.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối khách sáo rồi”.
Dứt lời, hắn dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp.