Ngoài trong sân đấu, lúc này hầu như tất cả mọi người ở Nam Châu và Thanh Châu bên ngoài đều rất phấn khích, dù sao cũng có quả cầu ghi hình nên hình ảnh trong sân đều truyền đến Vạn Châu. Lúc này, mọi người ở Nam Châu đều nhìn thấy hình ảnh của võ đài, rất nhiều người siết chặt nắm đấm, điên cuồng la hét.
Lần trước Nam Châu bị Thanh Châu đánh bại, đó là sự sỉ nhục rất lớn với họ.
Lần đó An Khinh Hàn của nhà họ An quét sạch mọi thứ, mạnh mẽ trấn áp Nam Châu.
Ba năm nay, người Nam Châu đều đè nén cơn giận này.
Lần này họ thề phải rửa nhục.
Trên võ đài, các kiếm tu Nam Châu điên cuồng phóng kiếm ý của mình ra, ai cũng siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định thề sẽ trấn áp các kiếm tu đến từ Thanh Châu.
Các kiếm tu bên Thanh Châu cũng không hề nhượng bộ, điên cuồng phóng kiếm ý của mình.
Nơi này là Thanh Châu.
Đây là sân nhà của họ.
Sao họ có thể bị các kiếm tu Nam Châu trấn áp được?
Chẳng mấy chốc kiếm ý và kiếm thế của các kiếm tu hai bên ngày càng mạnh, điên cuồng tấn công như cơn gió lốc.
Đây đã không phải là thầm so nữa.
Bây giờ là đấu đá minh bạch.
Nhưng ai cũng không chịu thua, thế là cứ giằng co như thế.
Chu Khưu cũng không có ý định ngăn cản, ông ta nhìn về phía Chu Phu – viện trưởng thư viện Quan Huyên ở Nam Châu cách đó không xa, cười nói: “Chu huynh, lần này kiếm tu của Nam Châu được đấy”.
Chu Phu cười nói: “Thanh Châu cũng thế”.
Chu Khưu bật cười: “Chu huynh, đợi sau khi Thanh Châu ta giành được hạng nhất, ông đừng đi trước, ta nhất định sẽ uống với ông mấy ly”.
Chu Phu nhìn Chu Khưu: “Con mẹ ông!”
Sắc mặt Chu Khưu sa sầm.
Trên võ đài, lúc này sắc mặt các kiếm tu hai bên đều trắng bệch, phóng kiếm ý ra như thế rất tiêu hao tinh thần.
Nhưng hai bên đều không có ý lùi bước.
Bộ dạng cùng chơi đến chết.
Diệp Quân đứng giữa đám người, lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Thế hệ này liều mạng thật”.
Diệp Quân gật đầu, hắn không ngờ mùi thuốc súng giữa Nam Châu và Thanh Châu nồng nặc như vậy, tất nhiên chỉ cần là cạnh tranh lành mạnh thì không có gì không tốt.
Diệp Quân nhìn Diệp Thần dẫn đầu của Nam Châu, phải nói rằng ánh mắt hắn lóe lên tia ngạc nhiên vì hắn nhận ra cho đến bây giờ, Diệp Thần vẫn chưa thật sự phóng hết năng lượng của mình, vẫn rất bình tĩnh.
Dĩ nhiên Diệp Trúc Tân cũng rất khá, vững như Thái Sơn.
Hai người đều là con cưng của trời.
So sánh ra thì Phó Cát và An Mộc Cẩn đã hơi mất sức rồi.
Ở một bên khác, giữa đám mây, một thiếu niên đang cúi đầu nhìn các kiếm tu hai châu bên dưới, y nở nụ cười: “Trong số kiếm tu của hai châu, chỉ có Diệp Trúc Tân và Diệp Thần là thú vị”.
Thiếu niên này chính là thiên tài siêu cấp của Vân Châu, Hám Vân Sơn.
Y là người đại diện của Vân Châu lần này.
Lúc này, trong đầu thiếu niên đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hai đứa nhỏ phía sau Diệp Trúc Tân cũng không tệ, mặc dù bây giờ khá yếu nhưng chắc chắn có sư phụ danh tiếng dạy dỗ, kiếm đạo rất tốt, phải cẩn thận”.
Hám Vân Sơn nhìn hai người phía sau Diệp Trúc Tân bên dưới, chính là An Mộc Cẩn và Phó Cát.
Hám Vân Sơn đánh giá hai người, sau đó cười nói: “Sư phụ danh tiếng có hơn người không? Có người ở đây, đệ tử của thế hệ này là vô địch”.
“Ha ha!”
Giọng nói bí ẩn đó bật cười: “Tên nhóc con rất biết cách làm ta vui lòng”.
Hám Vân Sơn khẽ cười, sau đó nói: “Sư phụ, lúc đầu người đánh lại viện trưởng thật sao?”
Giọng nói bí ẩn đó: “Nói nhảm, ban đầu ông đây đã đánh cho hắn sợ tè ra quần đấy…”